Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu 2015-Không phải em

Ông là người đàn ông thành  đạt, mọi thứ thuộc về ông đều hoàn hảo, chỉ trừ một điều: Đứa con trai ngoài 20 tuổi tàn phế của ông. Tôi không vui cũng không buồn khi mẹ đi thêm bước nữa, lấy được tấm chồng như ông không dễ. Ông thương tôi, thứ tình thương mà trước đây tôi chưa từng có_ Tình cha con. Ông yêu mẹ, thứ tình yêu riêng tư mà mẹ cố vùi lấp suốt mười mấy năm trời. Tôi sắp bước vào tuổi 18, lứa tuổi để người ta tập sống tự lập, tôi muốn ở một mình, nhưng ông và mẹ cương quyết phản đối, thương mẹ tôi đành  rời bỏ căn nhà bé nhỏ thân thương của mình.
Ngày mẹ tôi lên xe hoa, mấy đứa bạn cứ lo cho tôi chuyện bố dượng, con ghẻ. Tôi dửng dưng trước những lời tuyên đoán không mai vì tôi tin ông là người tốt.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là một ngày nắng thu vàng trải khắp nơi nơi. Bên đám cúc tím lấp ló một màu tóc đen huyền kì lạ, tiếng đàn ghi ta và bài “ Hạ trắng” lan nhẹ vào lòng tôi. Tôi yên lặng để có thể tận hưởng âm thanh tuyệt diệu đó. Bất giác anh quay lại nhìn tôi, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt màu nâu nhạt ẩn sau lớp chân mày rậm. Không biết đó có phải sự kết hợp hoàn hảo? Nhưng theo cảm nhận của riêng  tôi đây là khuôn mặt đẹp_ rất đẹp!
  • Cô là ai? _ Giọng nói nhẹ nhàng thoáng qua tai tôi , nhưng đôi mắt vẫn điềm nhiên không chớp. Tôi lúng túng trả lời
  • Em là Hạ Thanh
  • Hạ Thanh con gái của dì Hoàng Cúc à?
  • Dạ, còn anh, anh là…
  • Tôi là Hoài Nam.
  • Anh là con trai của dượng?
  • Vâng.
Tôi hớn hở khi biết điều đó, nên  bước vội qua đám cúc dại. Người con trai hiện ra trước mặt tôi, được thượng đế ban cho khuôn mặt đẹp như thiên thần, nhưng lại cướp đi của anh đôi chân lành lặng. Tôi sựng lại, ngẫn người nhìn anh, dường như bắt gặp ánh mắt ấy của tôi, anh lạnh lùng cất tiếng
  • Vì tôi tàn phế nên em thất vọng ư?
  • Không , em chỉ thấy bất ngờ thôi.
  • Em cứ trả lời thật lòng, tôi không buồn đâu.
  • Em trả lời thật lòng mà.
Chính tôi cũng không xác định được những lời vừa nói của mình  là thật lòng hay đang  an ủi một người bất hạnh, dường như có chút thất vọng vừa nảy sinh trong tôi. Tôi biết trước dượng có một người con riêng, nhưng không biết người đó tàn phế .  Có lẽ, đoán được suy nghĩ của tôi,nên  anh chỉ lẳng lặng đẩy xe đi.
Đó là cậu nam sinh nổi tiếng  một thời, tuy không vượt bật về thành tích học tập. Nhưng cậu là tâm điểm trong câu chuyện của các nữ sinh cùng trường. Cậu sở hữu một ngoại hình gần như hoàn hảo: Với cái dáng dong dỏng cao, mái tóc bồng bềnh, bờ môi cương nghị, đôi mắt hớp hồn, chơi đàn rất hay  và  có giọng hát ngọt ngào như một nghệ sĩ thật thụ. Chàng trai ấy có rất nhiều ước mơ, hoài bão, một tương lai tươi sáng đang chờ đón cậu. Nhưng tất cả đã vỡ thành bọt biển trong một tai nạn khủng khiếp, chiếc mô tô ngã nhào xuống lòng đường, hai cậu thanh niên 18 tuổi nằm ngay  bên cạnh. Một trong hai chàng trai kia chết ngay tại chỗ, còn một người may mắn sống sót. Song khi chàng trai tỉnh dậy, phát hiện đôi chân mình chỉ còn là vật trang trí. Nó không còn biết đau đớn,nhức nhối và dĩ nhiên cũng không thể cử động được. Cha cậu mừng thầm trong cái rủi còn có cái may nếu cậu chết đi như người bạn đồng hành, ắt hẳn ông sẽ sống nỗi. Song bản thân cậu không nghĩ  thế cậu thà đi theo người bạn quá cố, còn hơn chấp nhận cuộc sống tàn tật. Từ đó, cậu mắc phải chứng bệnh trầm cảm, cậu ít trò chuyện với người khác, luôn cáu gắt vì mặc cảm cho số phận của mình.
Khi biết được câu chuyện của anh, tôi thoáng thấy một nỗi buồn lan nhẹ nơi trái tim, nhìn qua khung cửa sổ tôi vẫn thấy anh ngồi yên lặng bên những bông cúc dại. Nhìn anh, lòng tôi xốn xang bao cảm xúc lạ kì, tôi thử làm một việc quá sức bứt người con trai đau khổ kia ra khỏi số phận nghiệt ngã của anh.
Tôi tiếp cận anh với danh nghĩa một cô em gái, anh chỉ trả lời mỗi khi tôi hỏi, chưa bao giờ anh gợi chuyện trước. Thế giới của anh quá cô độc, nó bị bao phủ bởi lớp băng tuyết lạnh lùng và ngọn lửa từ trái tim tôi không đủ sức làm tan vỡ lớp băng tuyết đó .
Tôi bật khóc ghì chặt chiếc xe lăn khi anh lao ra lòng đường, anh nhìn tôi. Đôi mắt ăn năn, chua xót. Tôi không dám khuyên anh lời nào vì sợ lòng tốt của mình lại đánh thức trái tim dễ tự ái của anh.
Một đêm mưa gió bão bùng, tôi rón rén bước đến phòng anh. Cửa không khóa, màu đen bao trùm mọi vật . Tôi khẽ khàng bật đèn lên, trước mắt tôi  nào quần áo, giày dép, giấy báo nằm ngổn ngang, bừa bãi. Tôi tìm anh trong mớ đổ nát đó, nhưng anh không có trong phòng. Anh có thể đi đâu khi ngoài trời đang giông bão. Ngang phòng mẹ, tôi định đánh thức mẹ và dượng, song cửa phòng họ khóa chặt và tiếng ngáy ngủ của dượng tôi hòa với tiếng mưa. Anh không thể đi xa, nghĩ vậy tôi liền bước vội xuống bậc thềm, chiếc ô trên tay xiêu vẹo trong cơn gió, ánh đèn pin vàng úa phả vào những giọt nước lấp lánh. Đám cúc dại không thể ngủ yên vì cơn mưa đổ, từng cánh hoa bé xíu vương mình chống chọi cái giá rét đêm thu. Tôi vấp phải chiếc xe lăn nằm lăn lóc bên vệ đường. Còn anh_anh ở đâu? Anh yên lặng nghe mưa, một khi chú tâm vào âm thanh nào đó người ta sẽ không phải suy nghĩ. Ánh đèn đường nhạt nhòa phủ lên máy tóc ướt,anh ngồi tựa lưng bên gốc cây me già, dáng dấp ủ rũ như xác héo. Tôi lặng người nhìn anh, không hiểu sao lúc đó tôi lại bình tĩnh và gan góc đến vậy. Mắt anh nheo lại khi bất ngờ có ánh sáng chiếu vào, sự xuất hiện của tôi khiến anh không khỏi giật mình. Tôi cúi xuống cạnh anh, nhìn anh bằng cái nhìn đầy thương cảm
  • Đêm khuya sao anh hai không ngủ?
Dù là con gái đầu lòng, tôi vẫn gọi anh là anh hai, tiếng gọi thân thương mà tôi khao khát từ thửu nhỏ. Anh không trả lời, đầu tựa vào thân cây, tay chống đất, từng hơi thở mệt nhọc lướt qua tai tôi.
  • Anh đừng hành hạ thân xác mình có được không, nghe lời emvào nhà đi.
  • Em vào đi, tôi muốn ở đây thêm chốc nữa.
Tôi quẳng chiếc ô xuống cỏ, ương bướng trả lời
  • Nếu anh ở đây em cũng sẽ ở lại đây.
Anh nhặt chiếc ô che cho tôi.
  • Em về đi.
      Tôi không nỡ vào nhà, chỗ cái xe và nơi anh ngồi khá xa nhau, anh làm  sao về được nếu không có ai giúp đỡ. Mặc anh phản đối, tôi sốc anh dậy, dìu anh đến bên chiếc xe. Tôi không hiểi vì sao mình lại có sức mạnh khác thường ngần ấy, chỉ biết mình không muốn anh bị bệnh. Trước sự quyết liệt của tôi, anh không phản kháng nữa, chỉ ngồi yên, mặc tôi đẩy về nhà. Ngoài sân mưa vẫn rơi đều trên đám lá úa, thay xong quần áo và hong khô máy tóc, tôi rón rén bước đến phòng anh, qua khe cửa hở, tôi thấy anh nằm yên trên giường. Tôi an tâm quay lại phòng mình, lấy tập vở ra tiếp tục bài học còn dang dở, nhưng hình bóng anh cứ ám ảnh lấy trí não tôi, tôi không sao tập trung được, đầu óc cứ quay cuồng trong những suy nghĩ trái ngược nhau.
      Mấy tháng trôi qua tôi luôn âm thầm dõi theo bước chân  anh với tư cách là một cô em gái; nhìn thấy anh cười, lòng tôi phấn khởi, hân hoan, nhìn thấy anh buồn, lòng tôi nom nóp không yên. Dượng sợ con trai mình làm tôi bất mãn, ông bảo tôi cứ sinh hoạt  bình thường đừng quan tâm đến thái độ của anh. Tôi gật đầu cho qua chuyện, nhưng thực chất, tôi không thể không quan tâm đến nhất cử, nhất động của người con trai đó. Đã  nhiều lần tôi hoài nghi về tình cảm của mình dành cho anh. Vì không có anh trai, nên tôi chẳng rõ tình anh em thật thụ thế nào. Vì không kết thân với bạn nam khác phái, nên tình bạn thân thiết giữa nam và nữ có những cung bậc gì tôi cũng không rõ. Vậy thứ tình cảm tôi dành cho anh là gì, sao nó khiến lòng tôi thấp thỏm không yên, khiến tim tôi đập loạn cả lên mỗi khi anh bên cạnh, khiến trí não tôi đầy ắp bóng hình anh, phải chăng đây là tình yêu?
      Tiếng thủy tinh vỡ trong đêm tối làm tan không gian yên tĩnh, đang định xuống nhà bếp, tôi dừng bước rẽ vào phòng anh, vì chốt khóa cao, nên anh ít khi khóa cửa. Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn treo tường, tôi lờ mờ thấy những mảnh vở thủy tinh  tung tóe khắp nơi. Vệt máu đỏ  in trên nền gạch như dự cảm về một điều không hay đã xảy ra. Tôi run rẩy nhón chân tránh những mảnh gương xích lại chiếc bàn, kéo tấm màn màu huyết dụ sang một bên. Tôi thấy anh đang gục đầu trên bàn, một bàn tay đầy máu, tôi thảng thốt gọi nhưng anh không lên tiếng, hoảng quá tôi lay lay anh
  • Anh có sao không, đừng làm em sợ?
Chiếc gương soi giờ trơ lại cái khung gỗ, anh vừa đập nát nó. Tôi xót xa cầm bàn tay anh, đôi mắt rưng rưng ướt
  • Sao anh phải khổ sở thế này?
Anh rút bàn tay lại quay đi
  • Em về đi, đừng quan tâm đến tôi.
Tôi cáu gắt
  • Anh điên rồi, anh nghĩ em có thể bỏ mặc anh sao? Có chuyện gì hãy nói với em, anh đừng hành hạ thân xác mình, đừng làm dượng phải lo lắng nữa.
  • Liệu nói với em có tốt hơn cho chúng ta không? Anh hoài nghi hỏi, một tay lấy quyển sổ lên. Dưới quyển sổ là ảnh của anh cùng một cô gái xinh như minh tinh màn bạc. Cô ấy là nguyên nhân khiến anh ra nông nỗi này sao? Tim tôi thắt lại, cảm giác đau khồ khiến toàn thân tôi mềm nhũng, mãi đến khi máu từ tay anh lan sang người tôi, tôi mới giật mình tỉnh ra. Tôi cúi xuống cẩn thẩn băng bó vết thương cho anh, miệng hỏi khẽ
  • Cô gái lúc nãy là bạn gái của anh à?
Câu hỏi của tôi đâm trúng vào nỗi đau của anh.  Anh lặng người thật lâu trước khi kể về mối tình thời trung học của mình. Người con gái dễ mến kia chính là bạn gái của anh, cả tên của chị cũng toát lên vẻ thanh cao, diễm lệ “Diễm Phương” mối tình mà anh ấp ủ từ bấy lâu nay. Cặp tình nhân hoàn hảo này sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu, nếu anh không trở thành phế nhân. Cô hoa khôi làm điêu đứng bao người không dễ gắn bó đời mình với  một chàng trai không có tương lai. Từng ấy thời gian, chị đã bỏ ra đi mà không bao giờ trở lại thăm anh. Tôi biết anh rất đau, nhưng vết thương thể xác không thể so sánh với vết thương lòng. Anh tưởng nỗi đau da thịt sẽ làm anh nguôi ngoai, nhưng anh đã lầm, anh không thể nào quên quá khứ tươi đẹp nên không thể đón nhận hiện tại đau buồn . Đôi mắt lạnh lùng  cố hữu của anh giờ long lanh ướt. Từ phía sau tôi ôm chầm lấy anh, thầm mong hơi ấm từ cõi lòng tôi có thể chia sớt  với anh phần nào đau đớn, anh ngồi yên bất động như một pho tượng gỗ, anh luôn chờ đợi quá khứ chờ đợi một thứ đã mất từ lâu. Cả tôi và anh đều đang đuổi theo hai chiếc bóng, dù có đuổi kịp cũng không thể chạm tới.
Anh thân thiện với tôi hơn trước kia, bao nhiêu đó cũng đủ làm tôi hạnh phúc, dượng và mẹ rất hài lòng trước tình cảm tốt đẹp của chúng tôi. Mỗi buổi chiều khi mặt trời chìm khuất sau đám mây ngũ sắc, tôi lại đưa anh đến bãi đất trống gần nhà. Nơi đó có không gian rộng  lớn, có màu đỏ rực của hoàng hôn, có nhữngbông hoa nở về đêm bắt đầu mở từng cánh một. Anh đánh đàn còn tôi hát vu vơ một bản tình ca nào đó. Ôi những tháng ngày bên vườn hoa cúc tím, có một nhạc sĩ vô danh cùng cô ca sĩ học trò hạnh phúc sóng đôi. Tôi ước gì thời gian đừng trôi nữa, tất cả đồng hồ trên thế giới đều chạy chậm lại, tôi sẽ được ở bên cạnh anh mãi mãi.
Tôi tin đó là tình yêu một tình yêu đúng nghĩa, không mưu toan, không tranh đoạt, sẵn sàng hi sinh, sẵn sang cống hiến, sẵn sàng cho mà không cần nhận. Nói gọn đó là tình đơn phương. Tôi luôn âm thầm dõi theo anh ở bất cứ đâu, luôn dành cho anh những phần ưu tú nhất, luôn tranh thủ thời gian để chăm sóc anh, luôn giúp anh vui tươi, hòa nhã với mọi người. Tôi chỉ cần một thứ duy nhất_ Tình yêu, nhưng  lòng anh đã khép chặt; tôi cố gắng mấy cũng không tìm chiếc chìa khóa rơi trong bóng tối, càng tìm càng khổ sở hơn. Anh đối với tôi cũng thất thường như thời tiết vậy, có khi  anh rất gần gũi, cũng có khi lại rất xa xôi. Dù vậy, có tổng kết tất cả những điều tồi tệ anh gây cho tôi, cũng không làm tan vỡ thứ tình yêu kì diệu nhen nhóm nơi cõi lòng 18 tuổi. Tôi như người say, không tìm được phương hướng lại cố chen vào ngõ cụt.
Chiều cuối thu buồn ảm đảm, gió chướng thổi qua không mang hơi hướng của ngày tết, mà nó buốt giá, khô khan đến tê người. Tan học về,vẫn còn mặc chiếc áo dài trắng tôi rảo bước tìm anh, không biết giờ này anh bỏ đi đâu. Chân tôi dẫm lên bóng cây me tây già cằn cỗi. Mắt ngó quanh tứ phía, tim đập liên hồi. Tôi có nhiệm vụ chăm sóc anh, vậy mà anh ở đâu tôi cũng không biết _ thất vọng! tôi lang thang về nhà.
Bên đám cúc tím, có một cô gái trẻ đẩy xe cho người yêu, họ cùng nhau dạo chơi dưới cái rét nhẹ nhàng. Cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu nâu như những đợt sóng phập phòng trước gió, màu áo thiên thanh hòa quyện với mây trời. Còn chàng trai, đây là lần đầu tiên tôi thấy chàng nở nụ cười  thực sự. Tôi nép mình bên gốc cây me tây già nhìn họ, tà áo dài bay vướng vào gai. Tôi không còn khả năng điều khiển cảm xúc nữa, chỉ còn thấy trước mắt gương mặt trái xoan xinh xắn của Diễm Phương, người trong ảnh đã đẹp, ngoài đời chị lại càng rực rỡ hơn. Không  biết tại vì gió, tại vì bụi, hay tại vì cái lạnh của mùa đông, mà nước mắt tôi cứ rơi vô thức mặn đắng cả bờ môi. Diễm Phương đã trở về sau biết bao sóng gió, vẫn xinh đẹp, vẫn cá tính, vẫn đầy quyến rũ. Đáng lẽ, tôi phải thấy vui cho anh, sao lòng tôi tự dưng tràn ngập nỗi đau, tôi mong chị ấy chóng đi, hoặc thành kẻ bội bạc phụ bỏ tình đầu. Niềm mong mỏi của tôi tan theo gió đông rét buốt, bởi lòng chị cũng có mình anh, mọi hiểu lầm giữa họ được giải quyết ổn thõa. Và đương nhiên, tôi có thêm một chị dâu, tôi cũng không còn nghĩa vụ chăm sóc người anh trai không cùng huyết thống ấy nữa.
Bài “Hạ Trắng” làm tôi giật mình, tôi ngó qua cửa sổ, dưới tàn cây xanh lá, người vợ trẻ tựa vai chồng mình, anh vừa đánh đàn vừa hát “ Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay….” chưa bao giờ anh hát xuất thần như bây giờ, khi có tình yêu mọi thứ đều trở nên hoàn hảo. Thấy anh hạnh phúc, tôi chợt hiểu ra một điều, thứ anh đuổi theo không phải là chiếc bóng nên anh đã nắm giữ được thứ mình muốn có. Còn với tôi, tôi tự nhốt mình trong ảo ảnh hư vô, ảo ảnh dù đẹp đến mấy cũng không thể nào trở thành hiện thực. Ngay giây phút này đây, tôi chợt hiểu rằng : Người con gái trong bài hát của anh xưa kia không phải là tôi, hiện tại không phải là tôi, mãi mãi sau này cũng không phải là tôi. Tôi lắc đầu quay đi, vì bây giờ là mùa đông, mùa hạ đã qua tự lâu rồi.

Thùy Linh

Truyện Ngắn Tình Yêu-Một mối tình

Mở máy tính, vào facebook đọc tin nhắn của bạn bè, Hạnh chợt nhìn thấy ai đó up lên face một bài hát với tựa đề quen thuộc “Bao giờ ta gặp lại?”, một bài tình ca buồn mang nhiều ý nghĩa với riêng mình. Sau một thoáng băn khoăn, cô click chuột rồi bấm play. Giọng hát đầm ấm miên man buồn cất lên, Hạnh chìm đắm tâm hồn theo lời hát:
Tưởng rằng anh đến đây như chim trời, mỏi cánh rồi
Tưởng rằng em là ga, ga sau cùng tàu ngừng bến
Nào ngờ anh đến đây như cơn mộng tan nửa vời
Để rồi em còn đây nghe nỗi buồn phủ kín một đời…
Hạnh từng có một mối tình, yêu xa, thơ mộng và lãng mạn.
Hồi ấy, Hạnh mê văn nghệ lắm, cô vào một phòng chat chỉ dành cho những người yêu ca hát làm quen và thi thố với nhau. Chính tại nơi đó, Hạnh gặp Minh. Cô đã hớp hồn anh bằng chính bài hát này, bài tình ca “Bao giờ ta gặp lại”. Những lần gặp sau, bao giờ Minh cũng yêu cầu cô hát lại bài này, và anh chỉ nghe duy nhất một bản tình ca đó. Âm nhạc đã đưa hai người gần lại với nhau hơn, dù họ ở cách xa nhau trùng dương vạn dặm. Hạnh không ái ngại về điều đó, cô nhận lời làm bạn gái Minh.
Bẵng đi một thời gian, Minh im hơi lặng tiếng. Mặc cho Hạnh đau khổ ngóng chờ, Minh như đã biến mất khỏi cuộc đời của cô.
Rồi Hạnh cũng quen dần với chuyện không còn ai chia sẻ những vui buồn, không còn ai lắng nghe và tán dương giọng ca ngọt ngào truyền cảm của mình nữa. Cô rời khỏi căn phòng văn nghệ online đó, mãi mãi, và cũng không hát lại bài hát đó lần nào.
Cuộc tình mình như mây mùa Thu,
đến với đi nhẹ như tiếng ru
Dấu chân quen chìm trong sương mù
Còn lại chăng những dư âm của ngày xưa
Cuộc tình mình xem như là mơ,
đến với đi nhẹ như tiếng thơ
Cớ sao ta còn xót xa hoài
Chiều chiều lê gót lang thang nghe buồn tênh..
Tiếng ca nức nở của ca sĩ Lưu Hồng vẫn ấm áp vang đều, khiến trái tim Hạnh nhói lên tê dại. Một dòng tin nhắn bất ngờ hiện ra trong khung chat của cô:
- Hạnh! Anh Minh nè! Em đang làm gì vậy?
Cô bàng hoàng không tin vào mắt mình. Minh ư? Lâu lắm rồi cô không còn muốn nhớ đến cai tên này nữa, từ khi anh lặng im ra khỏi trái tim cô. Dường như Hạnh đã quên anh rồi .Trong lúc cô còn ngẩn người suy nghĩ thì những dòng chữ từ nick Minh tiếp tục gửi sang:
– Sao em không trả lời? Giận anh sao? Cho anh xin lỗi đi, công việc bận rộn quá, anh không dứt ra được. Lâu lắm rồi anh không có online.
– Tại sao anh không gọi điện cho em?
Đến bây giờ, Hạnh mới bình tĩnh lại và gõ lên bàn phím những gì mình cần hỏi.
Minh trả lời:
– Anh bị mất điện thoại nên không nhớ được số máy của em. Em cho anh xin lại đi. Bây giờ, anh có thể hằng ngày gọi điện cho em như trước được rồi. Sorry Honey!
Không hiểu sao Hạnh lại đánh số điện thoại của mình vào khung chat cho anh. Cô nghĩ mình rất giận Minh, cô nghĩ mình đã quên được anh và tình yêu giữa họ cũng đã kết thúc. Bây giờ gặp lại, Hạnh mới biết là không phải vậy. Không thể như vậy được. Thì ra cô chưa bao giờ quên Minh. Tình yêu dành cho anh vẫn tràn đầy trong trái tim của Hạnh. Cô hiểu rằng mình sẽ không từ chối được anh.
Và Minh đã làm đúng những gì mình nói. Mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho cô.
Quên hết những giận hờn trước đây, quên luôn cả việc Minh từng bỏ rơi mình không một lời giải thích, Hạnh trở lại làm bạn gái của anh như lời giao ước mà đôi bên cùng hứa hẹn thuở nào. Từ bỏ hết những thú vui đi dạo hay “café tán gẫu” với bạn bè, từ bỏ cả việc hùn hạp với nhỏ bạn đại học để mở shop bán quà lưu niệm, Hạnh dành hết thời gian online chat với Minh sau mỗi buổi tan trường. Không như thế sao được, bời vì Minh ở xa cô quá. Không như thế sao được vì Minh vẫn như ngày nào , anh yêu quý cô và cô thì không thể trao tình cảm cho ai ngoài anh cả. Quả thật Minh đã lấy mất trái tim của Hạnh rồi.
Sau ba tuần công tác ở Houston, Minh hẹn gặp Hạnh ở Sài Gòn vào đầu tháng hai.
Anh bảo được nghĩ phép gần hai tháng, và thời gian đó đủ để làm lễ đính hôn với Hạnh rồi cùng cô đi chu du khắp mọi miền đất nước. Hạnh như đang bơi trong hạnh phúc. Cô nghĩ mình là người thiếu nữ may mắn nhất trên thế gian này bởi cô yêu anh và anh cũng rất yêu cô. Trời sinh họ đã là một đôi mà nếu văn chương lãng mạn hơn người ta sẽ bảo rằng chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa.
Vào khoảng giữa tháng một, Lê Minh lại lần nữa biến mất. Hạnh không có cách gì liên lạc được với anh. Cô hụt hẩng, chán nản và mệt mỏi. Âm vang lời hát buồn năm ấy lại dội về bên tai khiến Hạnh nghe tim mình như vở đôi.
Lẽ nào tình yêu của Minh dành cho cô chỉ là thế này sao? Một trò chơi cút bắt cứ tái diễn không có hồi kết thúc. Hạnh thấy bất mãn, đau khổ vô cùng. Cô quyết định buông tay. Tinh thần cô suy sụp thấy rõ, Hạnh xin nghĩ một tuần để thư giãn và sắp xếp lại cuộc đời mình.
Hạnh gặp Phúc vào một buổi sáng tinh mơ ở bể bơi, khi cô bị vọp bẻ và anh đã kịp thời xuất hiện. Đó là người đàn ông có khuôn mặt rắn rõi, cương nghị và đôi mắt u buồn. Lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm đó, Hạnh có vẻ bất an. Cô sợ đôi mắt biết nói của người đàn ông này, nhưng cô luôn biết ơn về những gì anh đã làm cho cô. Lần đó, Hạnh sơ ý đánh rơi sợi dây chuyền mà không hay. Phúc nhìn thấy nhặt lên và giao trả tận tay. Cô mời anh dùng điểm tâm bày tỏ sự cám ơn, rốt cuộc anh không chịu để cô thanh toán.
Từ đó họ quen nhau.
Phúc khác hẳn Minh ngày xưa. Anh rất ít nói và không hề biểu lộ cảm xúc, khuôn mặt anh lúc nào cũng kín như bưng. Thế nhưng, Phúc luôn có mặt vào đúng lúc Hạnh cần. Ở bên anh, Hạnh cảm thấy bình yên đến lạ. Giây phút nhàn rỗi với anh rất hiếm hoi, Hạnh không biết anh làm gì mà cứ như con thoi suốt ngày không ngừng nghĩ vì nhiệm vụ.
Sau này Hạnh mới biết Phúc có một quán cà phê riêng ở Tân Bình. Anh giao cho người dì quản lý vì anh có quá nhiều việc để làm. Hiện nay sức khỏe của dì anh không được tốt nên bà muốn bàn giao lại cho anh. Hạnh nghe vậy liền đề nghị Phúc chuyển nhượng cho cô quán cà phê đó. Cô đã đổi tên quán từ “ Mãi nhớ” trở thành “ Chiều thu”. Quán đổi chủ và Phúc nghiễm nhiên trở thành một khách hàng thân thuộc dù trước đây anh không thích cà phê. Dù anh là người luôn bận rộn nhưng mỗi đêm khi quán hết khách, anh đều giả bộ như vô tình ghé qua giúp Hạnh dọn dẹp mọi thứ và đưa cô về đến tận nhà. Họ đã đến bên nhau theo cách ấy, hoàn toàn không có một lời tỏ tình nào, chỉ có những yêu thương lo lắng âm thầm dành cho nhau.
Một buổi chiều tháng tám…
Chiếc ô tô sang trọng màu mận chín đỗ xịch lại trước cửa quán rồi chầm chậm rẽ vào lối sỏi nhỏ thênh thang phía bên hông. Hai vị khách xuống xe, bước vào. Mùi nước hoa đắt tiền từ cơ thể cô gái tuổi đôi mươi toát ra thơm ngát. Cô mặc chiếc váy đỏ rất gợi cảm, đầu tựa hẳn vào bờ vai vững chãi của người đàn ông lịch lãm, để anh dìu cô đi. Họ chọn chiếc bàn phía trong cùng, gọi một ly cam vắt và một cà phê sữa nóng. Chiều nay người phụ việc xin nghĩ nên Hạnh bán một mình. Pha chế xong, đích thân cô mang ra bàn cho khách. Cuộc chạm mặt khiến Hạnh sững sờ suýt làm rơi cả khay đựng nước. Cô run tay đặt hai ly nước xuống bàn rồi tự trấn tỉnh mình. Giọng nói cô nhỏ nhẹ nhưng âm điệu vẫn khác thường, Hạnh nghe như giọng mình run lên:
– Xin mời anh chị.
Người đàn ông ngẩng lên. Hạnh không ngờ anh nhìn cô một cách thản nhiên như hai người chưa bao giờ quen nhau. Anh thong thả khuấy đều ly cam tươi cho bạn gái rồi buông giọng ngọt ngào:
– Uống đi em. Thường xuyên bổ xung loại vitamin tự nhiên này sẽ làm cho da em đẹp hẳn…
Cô gái liếc anh bằng đôi mắt đa tình:
– Thật đúng là miệng lưỡi Tô Tần. Anh chỉ giỏi nịnh!
Hạnh quay đi. Có một cái gì đó chận ngang lòng ngực khiến cô thấy nặng nề khó thở. Làm sao Minh có thể để cô gặp lại trong tình cảnh trớ trêu này. Tất cả bây giờ đã trở thành quá khứ , bên cạnh Minh đã có người thay vị trí cùa cô nhưng sao anh có thể làm mặt lạ với cô như vậy.
– Chị chủ quán ơi làm ơn cho hỏi thăm…
Ôi! Cái cách mà Minh đang gọi cô mới xa lạ làm sao!
Hạnh quay phắt lại. Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cô xăm xăm bước về phía hai người.
Minh chìa ra trước mặt cô một mảnh giấy:
– Chị có biết địa chỉ này nằm ở đâu không?
Khẽ liếc vào những dòng chữ ghi trên đó, Hạnh quắc mắt nhìn kẻ bạc tình:
– Anh đang tính giở trò gì đây? Giả vờ như không biết tôi hả? Hay là anh mất trí nhớ rồi?
Cô gái đi cùng Minh dường như đã hiểu ra nên mắt tròn mắt dẹt nhìn Hạnh rồi thảng thốt:
– Ôi! Chúa ơi! Chị chính là Mỹ Hạnh đây sao? Địa chỉ đó là nhà chị hả? Chị là người từng đính ước với anh Minh?
– Việc gì đến cô mà hỏi! Hai người muốn gì mà diễn kịch với tôi?
– Không chị ơi! Chắc chị đã hiểu lầm. Người này là em trai song sinh của anh Minh. Anh ấy hoàn toàn không biết chị.
Hạnh sững người. Em song sinh ư? Cô chưa bao giờ nghe Minh nhắc đến chuyện này trong suốt thời gian dài yêu nhau thì làm sao tin được.
– Chị đúng là bạn gái của anh tôi sao? Tôi xin lỗi, nhưng chị có gì chứng minh nhân thân của mình không? Tôi về đây để tìm người tên Hạnh và hoàn thành ý nguyện của anh mình. Tên tôi là Mẫn.
Vừa nói, người con trai vừa đứng lên lấy từ trong túi áo ra chứng minh thư đưa cho Hạnh, trên đó ghi đầy đủ họ tên của anh là Lê Công Mẫn. Vậy thì đúng là em song sinh của Minh rồi. Hạnh cũng cần cho Mẫn biết anh không kiếm lầm người. Cô mời cả hai về ngôi nhà có địa chỉ y như trên tờ giấy…
Hạnh ngồi tựa đầu vào vai Phúc với dáng vẻ mệt mỏi. Lẽ ra cô đã quên mọi thứ và vui vẻ đón nhận một tình yêu nồng nàn đang đến với đời mình. Sự xuất hiện bất ngờ của Mẫn cùng với những tin tức vừa biết về Minh khiến Hạnh bàng hoàng. Minh đã mất sau một cơn đau tim bất ngờ, khi anh đang sắp xếp hành trang về gặp cô. Anh sống một mình nên không ai biết thông tin gì về Hạnh. Mẫn ở tiểu bang khác, trong một lần thu dọn phòng của anh trai, Mẫn phát hiện quyển sổ tay ghi rõ các kế hoạch và dự tính tương lai của Minh. Nhờ đó, Mẫn mới biết có một cô gái đang chờ Minh trở về. Tuy nhiên, công việc của Mẫn quá bận rôn nên không thu xếp được thời gian về tìm Hạnh. Đến khi có đối tượng kết hôn, Mẫn mới xin nghĩ phép để về, nhân tiện anh cũng muốn tìm người yêu của anh trai để trao lại những gì mà anh trai mình muốn tặng cô ấy nhưng chưa thực hiện được. Hạnh đã từ chối nhận tất cả những thứ có tính vật chất đó, vì cô không cảm thấy nó cần thiết với mình khi Minh đã ra đi. Hai năm qua, cô đã hiểu lầm Minh, đã oán trách, đã uất hận và đã quên “con người bội bạc”. Nhưng bây giờ, khi biết sự thật rồi, Hạnh lại thấy đau buồn. Cô nghe như dư âm bài hát thưở naò chợt ùa về phủ kín tâm tư.
Tình yêu mãi miết trôi lênh đênh hoài như cánh buồm
Ngàn đời mang khổ đau nhưng sao mình còn tìm đến
Tình yêu như bóng ta không bao giờ ta bắt gặp
Một đời đi tìm nhau nhưng cuối cùng chẳng kiếm được gì.
Hạnh cứ mang cảm giác của một người có lỗi, vì mình đã vô tâm và nghĩ xấu cho Minh.
– Thôi, em đừng buồn nữa… Chuyện đó nằm ngoài suy nghĩ của em mà. Dù gì, như vậy cũng tốt hơn là anh ấy phụ tình em.
– Trong khi người đó nằm dưới lòng huyệt lạnh thì em vô tư sống cho mình, lại còn nghĩ về họ với lòng oán hận, có phải là em quá đáng lắm không?
Hạnh vừa nói vừa khóc. Nước mắt cô rơi ướt một bên vai áo của Phúc. Anh không nói gi, chỉ lặng lẽ đưa tay lau những dòng lệ ấm nóng trên gò má xanh xao của người yêu. Phúc biết cần phải để Hạnh khóc cho vơi bớt những uất nghẹn trong lòng, để cô có thời gian tưởng niệm về người yêu củ và mối tình không đoạn kết, có thế cô mới thấy thanh thản cõi lòng để trao trái tim mình cho anh.

Uyên Nhi

Truyện Tình Yêu-Anh yêu guitar, và em yêu anh

19 tuổi. Chưa một lần rung động. Em bị đánh thức bởi tiếng Guitar của Anh.
Anh xuất hiện trước đám đông như một thần tượng trẻ. Anh ôm chiếc đàn Guitar và chĩnh chệ hát bản “Until you” từng làm Em mê mẩn.
Vài nữ sinh đung đưa theo nhịp Anh đàn, vài bạn thì lẩm nhẩm hát theo. Anh nhận được hàng chục bông hồng sau màn trình diễn, mỗi bông hồng đều mang theo trái tim của những cô gái mới lớn.
Ngày Em còn bên Anh trong những buổi biểu diễn, Anh thường mang những đóa hồng cho Em và thì thầm: “Em biết trong những bông hồng này là tình yêu lớn như thế nào mà phải không!? Anh dành cho Em đấy!”
Mỗi lần như thế, Em chỉ biết cười và lắng nghe con tim mình loạn nhịp.
Ngày Em mới bước chân ra khỏi vòng tay của bố mẹ. Ngày đầu tiên Em chạm vào cánh cửa trường Đại học xinh đẹp, cũng là ngày định mệnh đã cho Em gặp Anh.
Anh đeo chiếc Guitar sau lưng. Tai đeo phone. Ánh nắng rọi mái tóc Anh vàng óng. Anh tự tin và nổi bật.
Em lẫng cẫng bước vào nơi xa lạ. Mái tóc Em đen tuyền, dài và đang mãi mê đùa nghịch cùng gió. Em nhìn Anh, rồi nhìn thấy những người vây quanh Anh, và tự hỏi: “Có gì đặc biệt chứ!?”
Ngày Anh chưa nhìn Em, là ngày Anh còn xa lạ và cũng chính ngày Em còn tươi vui và năng động.
Buổi văn nghệ chào mừng tân sinh viên năm ấy chắc cũng là lần đầu tiên Anh biết tới Em.
Như bao lần, Anh ôm hàng chục bông hoa khi xuống cánh gà. Em mừng rỡ khi thấy Anh cầm nhiều hoa đến thế, bởi lúc Anh vừa hát xong cũng là lúc các bông hoa đã được mua sạch. Em bối rối. Em vội vàng chạy lại chỗ Anh xin hai bông hoa để tặng cho cặp đôi đang song ca. Anh cười, đưa hoa cho Em rồi với theo: “Này nhóc, Em vừa lấy mất vài mối tình của Anh đấy.” lúc Em kịp lẩn vào đám đông.
Anh ạ, đến bây giờ câu nói ấy vẫn in đậm trong trí nhớ Em. Không quan trọng là Anh nói gì, chỉ đơn giản bởi đó là lần đầu tiên Anh nói với Em, với riêng Em ấy. Anh vốn lạnh lùng sao lại trở nên gần gũi đến thế.
Và chính câu nói ấy đã đập vỡ hình tượng Anh của sự lạnh lùng trong Em. Những ngày nắng, Em nhìn Anh như một người thân quen.
Người ta bảo Em cá tính. Em không phủ nhận. Bởi Em thích đá banh, thích bóng chuyền, Em thích chạy nhảy. Em hiếm khi nhận ra rằng trời đã chuyển mình sang thu hay mùi hoa sữa phảng phất sân trường. Em cũng chẳng bao giờ thấy rằng, nắng mùa yêu đang nảy nở trong Em.
Một buổi chiều đầy gió, Em đến sân bóng xem đội bóng của quận tập luyện cho trận giao hữu. Và Em thầm mong, một ngày không xa, sẽ là giải cho nữ. Nhưng ngỡ ngàng hơn, Em thấy chiếc đàn Guitar quen thuộc chỗ cabin. Em nhìn vào sân như tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó. Và, Em thấy Anh. Chân Anh dẫn bóng chính như cái cách Anh gảy đàn, sân cỏ là sân khấu của riêng Anh. Có Em là khán giả.
Anh chơi bóng. Một chiều đầy gió.
Kể từ hôm đó, Em càng mê mẩn những buổi tập của các Anh hơn. Ngày Em thường xuyên đi xem các buổi biểu diễn của Anh, bạn bè bảo Em thích Anh, nhưng Em phủ nhận. Em bảo dịu dàng như Anh không phải mẫu bạn trai của Em. Rồi Anh chơi đá bóng, Anh bớt dịu dàng. Em phủ nhận như thế nào hả Anh?
Em chăm đến sân tập hơn, cả những ngày mưa. Và đương nhiên, Em ở trên khán đài ngày Anh thi đấu. Anh dẫn bóng như một nhạc công thực thụ. Bóng trong chân Anh rồi Anh tiến đến khung thành. Cả khán đài như không kiềm được cảm xúc, họ hò hét, họ gọi tên Anh. Thế rồi một hậu vệ đội bạn tông vào Anh, trái bóng bay ra khỏi sân, Anh ngã xuống, mọi thứ im ắng như dây đàn bị đứt.
“Đứng lên đi Anh.” – Em hét lên trong khi tất cả mọi người đều im lặng. Rồi mọi ánh mắt đổ về phía Em, họ nhìn Em ngỡ ngàng, Em cũng vậy. Còn Anh nhìn Em, và cười.
Vàooooo. Quả phạt góc và Anh thành công với cú sút xoáy bóng trực tiếp về phía khung thành.
Em thấy Anh nhìn về phía Em, vẫy vẫy tay. Em cười.
Từ nụ cười đó mà Em thấy mình nữ tính, dịu dàng hơn. Em vẫn không thay các đôi giày thể thao trong tủ bằng các đôi giày búp bê, các đôi cao gót nữ tính. Nhưng Em đã cảm nhận được cái se lạnh khi đông về, khi người ta tay trong tay, còn bàn tay Em thì mãi lẻ đôi.
Cũng từ những ngày đó, Em luôn cố gắng tìm một bóng người cao cao, một mái tóc vàng hoe bên chiếc Guitar trên sân trường. Và Em nhận ra rằng, Em không chỉ thích nhìn Anh trên sân cỏ mà Em còn khát khao được thấy Anh ôm đàn Guitar lãng tử, Em khát khao được nghe giọng hát mượt mà, mê hoặc của Anh. Kể từ lúc đó, Em biết buồn. Em biết tới những phút giây cô đơn, yếu mềm của riêng Em. Và Em tức giận khi nhận ra rằng Anh đã lẳng lặng mà bước vào thế giới của riêng Em.
Em một mình. Những ngày nắng ấm.
Em lang thang một mình bên bờ hồ đầy gió dưới bầu trời chen chúc sao đêm. Em hít một hơi thật mạnh để tận hưởng cái gió đông thì giật mình nhận ra cái hương vị nồng nàn của những giọt đàn Guitar trong mùi của gió. Em thấy cây đàn Guitar đen, Em thấy mái tóc vàng dưới ánh đèn đường, Em thấy Anh. Một mình, bên bờ hồ yên ả.
Em chẳng bao giờ nghĩ Em dám làm phiền Anh, nhưng tối hôm xa xôi ấy, Em đã làm vậy. Đôi chân Em cứ hướng về phía Anh trong vô thức. Em cố đi thật nhẹ nhưng những chiếc lá khô còn náo nhiệt hơn Em. Anh nghe thấy tiếng lá, Anh nhìn Em, và cười. Anh vẫy vẫy tay như cái cách Anh đã từng.
Em mở đầu câu chuyện bằng lời cảm ơn về những bông hoa, sau đó lại là những lời khen Anh, cả trên sân cỏ lẫn trên sân khấu.
Còn Anh, Anh bình yên lắm, Anh chỉ cười và hỏi han Em về chuyện học hành trong trường mới. Ngày đầu tiên, Anh không đàn cho Em nghe, bởi Em bị cuốn vào những câu chuyện hài hước, vào những nụ cười đầy nắng của Anh.
Đêm hôm ấy, Em nhận ra mình cảm nặng.
Hình ảnh về Anh cứ chất đầy trong tầm mắt. Ngồi học bài, Em thấy Anh, nghe nhạc, Em nhớ cách Anh chơi đàn, tập bóng, Em thấy Anh trên sân cỏ. Và khi nhìn thấy Anh trong vòng vây các bạn nữ, Em thấy tim mình đau. Anh xoa dịu Em bằng cách cố vươn người ra và vẫy vẫy tay.
Lần thứ ba Em gặp Anh là khi Em đi cùng một đám bạn. Một đêm nhiều mưa.
Anh ngồi trên sân khấu nhỏ của một quán café cổ điển khi Em cùng bạn bước vào. Bạn Em hét lên khi chúng thấy Anh, Em nghe chúng xầm xì: “Tình cờ gặp nhau ba lần là có duyên rồi đấy.”
Phải không Anh nhỉ? Nhưng chỉ là Em nhìn thấy Anh thì làm sao gọi là “gặp nhau” được Anh nhỉ?
Khi quán bắt đầu đông khách, Anh ôm đàn ra giữa sân khấu và bắt đầu hát.
“Bài hát này, mình xin được tặng riêng cho người đã làm mình rung động từ lần đầu tiên nhé.”
Cả căn phòng như vỡ òa, các bạn nữ nhìn nhau thẩn thờ, nhóm thì túm lại bàn tán xôn xao. Chỉ có Em là ngồi yên bất động, không gian xung quanh Em bỗng nhiên im ắng lạ, Em chỉ thấy có cánh tay dơ lên và đang vẫy vẫy.
Đêm hôm đó Em trằn trọc, bảo Em mơ tưởng cũng được, nhưng Em thầm mong người đó là Em, người Anh nói ấy.
Từ sau hôm ấy, Em tình cờ gặp Anh trên phố nhiều hơn. Em vô tình nhưng Em mong là Anh hữu ý.
Em gặp Anh trong từng quán café Em qua, Anh chủ động bắt chuyện với Em. Ta ngồi trò chuyện bên những ánh mắt ganh tị của các bạn nữ. Em không quan tâm, bởi với Em lúc ấy, bên Anh là đủ.
Em gặp Anh trong từng góc phố lẻ. Nơi các cặp tình nhân nắm tay nhau.
Em gặp Anh trên các con đường đông đúc người qua. Dù dòng người kia có cao lớn như thế nào thì ta vẫn nhìn thấy nhau.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng phải gặp nhau hai, ba lần hay nhiều hơn nữa thì mới là số phận. Em tin rằng, mỗi người mà chúng ta gặp trên đường, từng người mà ta lướt qua đều đã có một mối liên hệ với ta. Và với Anh cũng vậy. Em gặp Anh, đó là định mệnh. Em chỉ mong rằng số phận sẽ cho Em và Anh ở bên nhau lâu hơn. Trong một mối quan hệ đặc biệt hơn là chỉ thân thiết như thế này.
Em đi bên Anh như hai người bạn thân. Những buổi biểu diễn từng chỉ có một mình của Anh nay đã có thêm Em.
Bạn bè Em hỏi Em về mối quan hệ giữa hai chúng ta, Em chỉ ngậm ngùi và nói chúng ta là bạn. Anh biết không, Em mong đợi một ngày câu trả lời ấy sẽ thay đổi.
Hôm gió mùa về. Anh và Em tất bật chuẩn bị cho đêm hội Đông của trường.
Sau giờ ăn trưa, Anh nhanh chóng đi đâu đó, còn Em thì nhận được điện thoại của một số lạ.
Em tắt máy sau khi nhận lời hẹn của chị ấy – người yêu cũ của Anh. Em đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tranh cãi, hay chịu những lời trách móc của chị ấy nếu Em không đủ can đảm.
Nhưng Anh biết không, Em ngỡ ngàng khi trước mắt là một người con gái trông dịu dàng, mái tóc chị dài và đen mượt. Chúng Em đã ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, chị nhâm nhi một ly café, để mặc cho gió làm rối tung mái tóc. Khi nói về Anh, Em thấy mắt chị sáng rực lên. Chị có vẻ thương Anh nhiều lắm.
Chị nói với Em rằng chị muốn yêu thương Anh lần nữa. Chị nói chị biết rằng Em có tình cảm với Anh, và cả Anh cũng vậy, chỉ là cái bóng của chị quá lớn nên Anh chẳng thể thổ lộ với Em. Chị còn bảo, Anh thích con gái dịu dàng như chị chứ không phải là quá hoạt bát như Em. Chị bảo Em hãy rời xa Anh, bởi Anh là của chị ngay từ phút đầu….
Em lê bước trên đường với những câu nói của chị quẩn quanh trong tâm trí. Chị đúng là một mẫu bạn gái lý tưởng, dịu dàng nhưng biết cách dành lại tình yêu của mình. Chị đã thành công khi làm Em mông lung đến vậy.
Thầm lặng như Em có thể ở bên Anh bao lâu chứ? Liệu ta có được chúc phúc?
Mặt trời đã dần xuống núi, những hạt nắng cuối cùng cố len lỏi qua những chiếc lá xanh để rơi vãi trên đường.
Em có mặt tại trường đúng giờ. Em vẫn sẽ giúp Anh hoàn thành phần biểu diễn của mình.
Vẫn là giọng hát mượt mà trau chuốt ấy, vẫn là những tiếng đàn êm dịu. Nghe Anh từ xa, vẫn thật tuyệt.
Màn hình bắt đầu chạy. Em giật mình nhận ra đó là hình ảnh của hai chúng ta.
Là lúc Em và Anh cùng chung bước.
Là lúc Anh chạm vào môi Em dịu dàng…
Sáng tinh mơ, Em và Anh cùng nhau thưởng thức hai ly Capuchino nóng hổi. Em vụng về để sữa đọng lại trên môi. Anh khẽ lau cho Em, bằng tay. Nhẹ nhàng và ấm áp.
Là lúc Anh xoa xoa tóc Em thích thú…
Giữa sân trường, Em lọt thỏm trong dòng người cao to. Em cố nhảy lên để xem màn ảo thuật trên sân khấu, nhưng vô ích. Anh nắm tay kéo Em lên tầng hai của dãy nhà đối diện. Ở đó, Em có thể thấy mọi thứ mà không cần chen lấn hay cố kiễng chân thật cao. Anh xoa đầu rồi bảo Em ngốc.
Là lúc Anh vẫy vẫy Em giữa phố đông người…
Đường đầy ắp người đi lại. Em nhỏ bé, Em như vô hình trong dòng người tấp nập. Thế mà Anh vẫn nhận ra mái tóc đen của Em. Anh vẫy Em rồi cười nhẹ.
Kết thúc bài hát. Còn lại trên sân khấu là Anh tỏa sáng cùng những bông xuyến chi nhỏ bé. Từ tầng hai dãy nhà đối diên, Em thấy Anh đang tìm kiếm gì đó hai bên cánh gà. Em nấp sau bức tường khi nghe tiếng Anh gọi tên Em. Và quay lại, Em thấy Anh thơ thẩn rồi cứng đờ.
Be mine, Myn…
Dòng chữ đỏ trên màn hình đập vào mắt Em, làm khóe mắt đỏ hoe. Nếu là cách đây vài tiếng, có lẽ Em sẽ chẳng chần chừ gì mà chạy lại ôm Anh. Nhưng, có những thứ chẳng bao giờ như Em mong đợi. Lúc mà đáng ra Em phải đến chỗ Anh thì Em lại đang giấu mình trong góc tối. Em thấy Anh xa xôi, Em đau lắm. Nhưng Em biết, ở một nơi nào đó, có một người đang rất vui, vậy nên, chắc Anh cũng sẽ không buồn. Em tự an ủi mình.
“Dù có thế nào Anh cũng sẽ tìm thấy Em”. Nhưng sao lần này Anh không thể?
Cái ngày mà Em nghĩ rằng Em sẽ chính thức bên cạnh Anh lại trở thành ngày Em phải rời xa Anh. Em từng nghĩ là mãi mãi.
Những ngày sau đó, Em chỉ cố gắng để tồn tại. Em thấy mình cô đơn và lạc lõng trên mỗi bước về. Bầu trời xung quanh em chẳng còn vị nắng. Những tiếng đàn Guitar vẫn ngay trước mắt nhưng sao Em lại thấy quá xa xôi.
Em hối hận khi không nói với Anh về thứ tình cảm trong Em sớm hơn. Để bây giờ, Em cô đơn trong tình yêu của chính mình. Mối tình đó, chắc sẽ mãi chỉ là tình câm. Nhìn anh được người ta quan tâm, Em muốn giận hờn, muốn ghen tuông một chút, nhưng rồi nghĩ lại, Em là gì chứ? Thứ tình cảm đó còn chẳng được gọi là tình đơn phương.
Những đêm lang thang, Em thấy Anh một mình cô độc cùng đàn Guitar. Em như một kẻ hèn nhát chỉ dám đứng từ xa nghe Anh đàn bản nhạc chưa một lần dành riêng cho Em. Sao Anh có thể tự tiện bước vào trái tim Em rồi ngồi mãi đó chẳng chịu đi, để bây giờ những gì còn lại trong Em là một mớ lộn xộn và tâm hồn héo hon dần. Thân xác này là của Em, trái tim này cũng là của Em thì cớ chi tình yêu kia là thứ Anh có quyền nắm giữ số phận?
Em đã từng nghĩ Em sẽ cứ âm thầm mà yêu thương anh thôi… Nhưng Em không làm được. Nghĩ về Anh, Em khao khát được yêu thương, Em khao khát nghe tiếng Anh đàn, nghe giọng ca của Anh. Hình ảnh của Anh ngập trong suy nghĩ của Em, nước mắt Em cứ giàn giụa từng đêm. Em nhớ Anh, Em đau buồn.
Em thấy Anh qua từng con phố. Tiếng đàn Guitar quen thuộc của Anh cứ văng vẳng bên tai. Những cơn gió se lạnh làm em nhớ vòng tay ấm áp của Anh. Nắng về làm Em nhớ mái tóc vàng hoe rực rỡ.
Ngày yêu thương chuyển mùa. Em thấy Anh nơi con phố quen. Em lắng tai nghe bản “Until you”quen thuộc.
Hôm sau, Em tìm đến quán café nơi Anh làm thêm, nhưng Em không tìm thấy Anh. Người ta bảo Anh đã nghỉ làm từ vài tuần trước. Trong lòng Em bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ lạ lùng. Em sợ rằng sẽ không còn được gặp anh nữa. Em vội vàng chạy khắp các ngóc ngách đã tắt nắng để tìm Anh, nhưng trong dòng người tấp nập kia, Anh vẫn mãi trốn mất khỏi Em. Ngay khi Em tuyệt vọng nhất, Anh xuất hiện.
Em thấy Anh trong quán café nơi Em và Anh thường cùng nhau ngắm dòng người qua lại. Đó là Anh, một Anh yếu ớt và héo úa. Em thấy ánh mắt Anh mờ nhạt. Anh không còn vẫy em như trước. Anh chạy lại ôm Em thật chặt. Em nấc lên nghẹn ngào trong vòng tay ấm áp của Anh. Vẳng bên tai Em là tiếng những mảnh vụn đang lao xao tìm lại chỗ của mình.
Nhìn thấy Anh, tim em đau như thế, làm sao Em có thể nghĩ rằng Em sẽ rời xa Anh mãi mãi chứ.
Anh trách Em vì Em tự dưng mất tích. Em kể cho Anh nghe về cuộc trò chuyện hôm ấy…
“Đối với Anh đó chỉ là ký ức, Em mới là hiện tại, là thương yêu của Anh lúc này, nhóc ạ!” – Anh xoa đầu Em.
Nhìn Anh cười, trong lòng Em cảm thấy ấm lạ. Mùa Đông bỗng không còn hơi lạnh. Thay vào đó là cái ấm áp của những tia nắng mùa yêu…
Rồi từ hôm đó, Em thấy có một cô gái bước chân lên chông gai và yêu Anh. Bên kia đường, Em thấy Anh và cô ấy tay trong tay vui vẻ. Sau mỗi giờ học, Em cô đơn trên bước đường của riêng mình, còn Anh, Anh thường vẫy tay tạm biệt cô ấy trước khi cô ấy vào nhà.
Em thấy trong từng buổi biểu diễn, Anh thường đưa những bông hoa được tặng cho cô gái ấy và thì thầm điều gì đó.
Em thấy Anh ngồi đàn cho cô ấy nghe những chiều vắng. Một thế giới thật yên ả và hạnh phúc.
Lời yêu thương Em muốn cất lên nhưng cứ bị gió thổi ra xa. Em muốn chạy lại ôm Anh, nói với Anh rằng em vẫn ở đây nhưng Em sao quá nhạt nhòa. Em lạnh như Đông, chẳng ai biết tới sự tồn tại của em.
Em một mình với cơn gió chẳng của riêng ai…
Một chiều trời mưa lả tả, Em thấy Anh, chị ấy và cả cô gái kia bên bờ hồ. Ba người đứng chung rồi cô gái ấy lẳng lặng đi lên vỉa hè.
Chỉ còn Anh và chị ấy… Hai người nói chuyện gì đó, chị ấy nắm lấy tay Anh nhưng bị Anh đẩy ra xa. Em thấy nước mắt chị lấp lánh như mặt hồ. Chị quay người chạy thật nhanh. Chị băng qua đường và một chiếc xe tải lao tới. Cô gái kia hốt hoảng lao ra chỗ chị.
Tim Em gần như vỡ vụn, Em thấy chị lồm cồm ngồi dậy, trước đầu xe là một vũng máu đỏ tươi, mọi người xung quanh chụm lại thương xót cho hai số phận nhỏ nhoi. Em lại cảm nhận được cái hơi ấm từ vòng tay Anh quen thuộc.
Em thấy mẹ ngất lịm trong vòng tay người anh trai, Em thấy chị ấy ôm quan tài khóc thảm.
Em thấy tấm ảnh của Em đặt gọn gàng sát bên của Anh.
Tim Em đau thắt lại, nước mắt cứ tuôn ra như nước hồ yên ả. Em khóc thét lên nhưng chẳng ai nghe Em.
Rồi một bàn tay ấm ấm đặt lên vai Em từ phía sau. Em quay lại, Em thấy Anh cùng cây đàn Guitar quen thuộc. Sau lưng Anh là một vạt sáng trắng mờ ảo, dịu êm. Anh xa dần về phía ấy, Anh dơ tay vẫy vẫy Em. Bỏ lại sau lưng là tiếng khóc than thê thảm, Em tiếng về phía Anh.
Anh nắm lấy tay Em thật chặt. Em ngắm nhìn khuôn mặt Anh, để mặc cho gió bấc thổi tóc Em tan dần.
Ta nắm tay nhau, con đường phía trước tràn đầy hoa hồng và bình yên. Tiếng Guitar quen thuộc vang lên trong không trung.
Gió thổi mạnh, Em thấy bàn tay Em nắm chạy tay Anh tan dần, tan dần. Em thấy trái tim mình hòa nhịp cùng những giọt đàn tròn trịa, ngọt ngào. Em cảm nhận được vị ngọt của đôi môi Anh trong phút chốc. Đó là thứ cuối cùng Em và Anh cảm nhận được trên thế gian này… Rồi Em thấy ta tan dần ra, những hạt nắng yếu ớt quyện vào cơ thể Em và Anh nhẹ nhàng. Ta bay lên, chậm rãi và xa xôi…
Ta đi theo tiếng đàn, cùng nhau, xa dần…
Sau lưng là những mùa nắng ánh vàng soi…
Là những cơn gió se lạnh ấm áp…
Là Em, là Anh, là những giọt tình yêu chớm nở…

Truyện Ngắn Tình Yêu Buồn-Bài hát của ngày xưa

Những câu hát ấy đêm nay trở về như khắc khoải, Vũ mặc kệ từng cơn gió mùa cứ len qua lớp áo len nhè nhẹ, anh trăn trở theo từng giai điệu, anh bần thần theo làn khói thuốc lơ lửng thấm nhẹ vào tán Ngọc lan trước nhà.
Đôi môi anh mấp máy theo chiếc loa nhỏ phát ra từ máy tính Vũ đã bật sẵn nãy giờ:” Mình xa nhau mà lòng vẫn nhớ. Ngày xa xưa tình mình như mơ. Chuyện yêu đương hẹn hò hôm nao. Mà giờ đây cuộc tình đã lỡ…”. Tôi biết anh đang nhớ về người con gái ấy. Bởi câu hát đó ngày xưa anh luôn hát cho tôi nghe mỗi lần anh nhớ đến Dương. Sau này, khi cả hai đã về chung sống dưới một mái nhà, tôi đã thẳng thừng tuyên bố:
-Anh không được hát bài hát đó nữa nghe chưa.
Tôi phải dặn dò anh như thế bởi trái tim của một người con gái dẫu có bao dung đến đâu vẫn có chỗ trống cho sự ích kỷ chen chân vào, tôi làm sao nở được nụ cười khi từng câu hát buồn bã đó anh luôn nhớ về hình bóng của một người con gái đã phụ bạc mình để đi lấy chồng, đã để lại cho anh một vết thương mà mất rất nhiều thời gian nó mới liền sẹo lại được. Vũ mỉm cười:
- Được rồi, anh sẽ không hát bài hát đó là được chứ gì.
Rồi anh ôm tôi vào lòng, vòng ôm của một người đàn ông đã trải qua một cuộc tình thất bại luôn luôn là một vòng ôm ấm áp. Anh giụi đầu vào mái tóc thơm mùi bồ kết của tôi nũng nịu:
- Mai, tóc em thơm quá.
Vậy mà giờ đây vết sẹo đó của Vũ lại trở chứng, vết sẹo đó tôi có cảm giác nó đang lên da non, nó âm ỉ khiến Vũ thẫn thờ không thôi. Sau buổi họp lớp hồi chiều, anh về nhà với đôi mắt có nhiều sợi khói bay. Anh chỉ ăn qua loa bữa cơm nóng hổi mà tôi đã cất công nấu cả buổi chiều để ngồi chờ anh về so đũa.
Tôi hoang mang khi cảm thấy ngôi nhà ấm áp thường ngày bắt đầu dấy lên sự nặng nề. Và tôi nén tiếng thờ dài của một người vợ khi lần đầu tiên sau khi hai con người xa lạ trở thành chồng vợ, Vũ bật lại bài hát đã khiến anh say mèm vào cái đêm nỗi buồn như loang ra cả thành phố.
Vũ không đẹp trai, không ăn nói lanh lẹ, nhưng ở anh tôi thấy được sự từng trải của một người đàn ông đã dạn dày gió sương. Tôi quen anh bởi anh là bạn làm cùng công ty của anh trai tôi, thỉnh thoảng anh lại ghé nhà tôi chơi để bàn chuyện công việc với anh Hiển. Anh lớn hơn tôi năm tuổi, lại là đồng nghiệp của anh trai mình nên mỗi lần gặp anh tôi đều gật đầu chào anh như một cô em gái bé bỏng, rồi tôi quên anh như quên bao chàng trai khác trong đám đông.
Nhưng cuộc sống luôn là sự góp nhặt, những lần anh đến chơi thường xuyên hơn khiến tôi và Vũ dần có cảm tình với nhau. Thi thoảng anh bảo tôi ngồi lên sau xe anh, anh chở tôi lang thang qua mấy con đường quen thuộc của Hà Nội, anh đưa tôi đi ăn bánh Tôm hồ Tây, đi ăn kem Tràng Tiền mát lạnh để tôi biết kem Tràng Tiền dẫu bình thường như bao loại kem khác mà lại đắt hơn gấp nhiều lần. Trong những lần đi chơi ấy, anh vẫn tỉ mẩn kể cho tôi nghe về người con gái với mái tóc dài như mùa thu Hà Nội, anh kể cho tôi về mối tình đầu khờ dại của mình.
Anh nói:
- Em biết không Mai, Dương có đôi mắt đẹp lắm, mỗi lần gặp đôi mắt ấy anh quên hết những câu nói mà anh đã chuẩn bị sẵn cho một cuộc hẹn hò, còn mái tóc của Dương ư, chao ơi nó mềm như tơ vậy.
Cái tên ấy anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần khiến tôi từ chỗ thờ ơ chuyển sang tò mò. Tôi đoán rằng một người con gái khiến cho người đàn ông từng trải như anh phải mềm lòng mình ra hẳn là một người con gái đặc biệt. Đó là tôi đoán vậy thôi, bởi tình yêu luôn là sự lạ lẫm, dẫu cho người con gái đó có bình thường như một chiều mưa, cũng có thể khiến trái tim chao lên những giai điệu nhẹ nhàng. Tôi giận dỗi:
- Anh yêu người ta vậy sao không rủ người ta đi chơi, rủ em làm gì?. Vũ bật cười lớn, mái tóc anh bồng bềnh theo ngọn liễu rủ:” Dương bận lắm ”.
Không có người đàn ông nào lại không buồn khi người con gái mình thương yêu hết mực lại nắm tay rẽ ngang với một người con trai khác. Tối thứ bảy, khi tôi đang nhìn xuống con đường chạy ngang trước nhà còn đọng lại những vũng nước mưa dễ ghét bởi trận mưa như trút hồi chiều thì ánh đèn xe của Vũ làm tôi ngạc nhiên. Tôi như người mất hồn lật đật nghe theo lời anh, khoác vội chiếc áo len mỏng manh rồi chạy vội xuống mấy bậc tam cấp trơn trượt khi anh la lớn:
- Mai, đi ra bờ hồ với anh.
Đó là lần đầu tiên tôi vòng tay ôm một người con trai, bởi tôi sợ anh sẽ té ngã xuống đường mất khi tay lái anh mấy lần loạng choạng như suýt ngã, người anh nồng nặc mùi bia. Tôi nói như át cả tiếng gió:
- Anh say rồi, để em lái cho.
Vũ ngoái đầu lại nhìn tôi, tôi đọc thấy trong câu nói của anh là trùng trùng nỗi buồn của một người con trai thất tình:
- Em biết không Mai, Dương lấy chồng rồi, đêm nay anh không thể say, anh phải tỉnh.
Tôi chẳng biết tôi và Vũ đã ngồi bên chiếc ghế đá ở bờ hồ bao nhiêu lâu, trong buổi tối không có những vì sao lấp lánh trên bầu trời ấy, tôi đã phải chở anh về khi Vũ đã ngủ quên trên vai tôi. Anh lè nhè những câu hát không rõ chữ:” Mình xa nhau mà lòng cứ ngỡ, chuyện chia tay tựa một cơn mưa…”
Bài hát của Trịnh Nam Sơn tôi đã nghe nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe một người con trai đang giấu nỗi buồn của mình vào hơi men hát, và tôi chông chênh theo vòng ôm của anh.
Ngày mà người con gái phụ bạc anh để đi theo tiếng gọi của vật chất ấy lại là ngày mà cuộc đời tôi gắn liền với anh. Như thể sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão đã trói tôi vào anh lúc nào không hay. Quãng thời gian ấy, tôi hay ghé nhà anh, nấu cho anh bữa cơm nóng hổi, xếp lại cho anh mớ áo quần lộn xộn, quét lại căn nhà bám đầy bụi đường mà bao lâu rồi anh chẳng quan tâm, bởi anh sống một mình. Những ngày ấy tôi quan tâm anh bởi tôi sợ anh sẽ làm điều gì dại dột mất. Sự gặp gỡ, quan tâm cứ lớn dần lên cho đến ngày Vũ đặt lên tay tôi một cánh hoa rất lạ:”Mai, mình về sống chung dưới một mái nhà nhé”.
Chẳng có một lời tỏ tình lãng mạn, chẳng có câu nói quen thuộc người ta đã nói hằng bao thế kỷ : “Anh yêu em” mà tôi vẫn thích. Nhưng lạ lùng cho tôi chưa, khi tôi ngả vào bờ vai anh, hít lấy mùi mồ hôi quen thuộc ấy, tôi chẳng cần nghe những câu nói tình tứ đó nữa.
Tôi ngắm cánh hoa anh cài lên tóc, tôi lên mạng tìm hiểu về loài hoa có cánh hoa dày đỏ thẫm ấy. Nó có tên rất đẹp:Hoa vô ưu. Ừ, dẹp hết những muộn phiền sang một bên, tôi sẽ cùng anh mở ra một con đường mới. Tôi sẽ dọn về sống chung với anh dưới một mái nhà, ở đó có người con trai tôi gọi là chồng, ở đó có người tôi yêu thương gọi tôi là vợ.
Anh Hiển vẫn thường nói với tôi: Thằng Vũ tốt lắm, nhưng mỗi tội si tình. Anh nói thế có nghĩa là anh lo lắng cho tôi khi tôi về làm vợ Vũ. Anh sợ tôi sẽ khổ, sợ tình yêu mà Vũ dành cho người con gái đó sẽ làm khóe mắt tôi cay. Nhưng tôi mặc kệ, bởi tôi biết Vũ là một người con trai tốt, là bờ vai vững chải cho tôi có thể tựa đầu vào. Còn mối tình đầu dại khờ đó của anh ư?Ai mà chẳng có cho mình một cuộc tình làm đất trời đảo điên, quan trọng là khi đã lựa chọn chung sống với nhau, đó sẽ là bàn tay nắm lấy bàn tay mình đi đến suốt cuộc đời.
Ngôi nhà có cây Ngọc Lan trước cổng và con chó Bẹc giê giữ nhà chẳng bao giờ vắng tiếng cười. Vũ chẳng làm gì để tôi buồn lòng, anh không có thói quen sau khi tan sở làm là phóng xe đi nhậu tới bến với mấy ông bạn đồng nghiệp cho đến khuya, mặc cho vợ mình ở nhà chờ cơm đến khi mâm cơm nguội lạnh. Anh lăng xăng vào bếp nấu ăn khi tôi bận bịu, anh phóng xe trên phố đi mua cho tôi tô phở khi bất chợt dạ dày tôi biểu tình. Anh cũng chẳng tắt máy điện thoại bao giờ, anh bảo:
- Lúc nào em có việc cần, anh luôn có mặt.
Khuôn mặt tếu táo ấy của anh khiến tôi phì cười, tôi biết anh đã phải cố gắng lắm mới dọn được kỷ niệm của mình vào một góc ký ức. Những ký ức đắng nghét.
Tôi đi nằm sớm. Tôi mặc cho Vũ đang trộn mình vào bóng tối ngoài kia. Tôi mặc từng câu hát buồn bã mà tôi đã giao hẹn với anh không được hát nó từ ngày cưới nhau. Tôi chẳng hét toáng lên như những người đàn bà khác khi ông chồng yêu dấu của mình đang nhớ về người cũ. Thu dọn mâm cơm tẻ nhạt vào bếp, tôi nằm ôm chiếc gối bông mà ở đó còn sót lại vài sợi tóc của anh. Những giọt nước mắt của tôi lặng lẽ chảy dài theo điệu nhạc. Tôi lau vội, không, có gì mà tôi phải khóc.
Tôi chập chờn trong giấc ngủ cho đến khi Vũ quay vào đắp lại chiếc chăn nhỏ lên người tôi. Anh nằm gác tay lên trán, anh bâng quơ:
- Em ngủ chưa đó.
Tôi giả lơ. Anh nhỏ nhẹ:” Anh xin lỗi, anh không muốn làm em buồn”. Vũ nhổm dậy ném tàn thuốc lá ra ngoài cửa sổ:
- Chiều nay họp lớp gặp lại Dương, anh mới biết rằng cô ấy đã ly dị chồng và đang phải nuôi con một mình. Người con trai nào chẳng buồn khi thấy mối tình ngày xưa của mình đánh rơi hạnh phúc, phải không em?.
Tôi quay sang anh, mím môi:
- Anh định đón họ về đây ở luôn chứ gì?.
Vũ bật cười lớn, anh vuốt má tôi nhè nhẹ:
- Đừng nói bậy, Dương sẽ sang Mỹ vào ngày kia rồi, chỉ là anh trăn trở khi biết hoàn cảnh bây giờ của Dương thôi.
Tôi vẫn giận anh, tôi gạt tay anh ra khỏi gò má mình. Tôi giả vờ nhắm mắt. Vũ vòng tay ôm tôi, giọng anh đều đều theo tiếng thờ dài của đêm:”Em vẫn còn tin anh chứ?”.
Tôi cười lặng lẽ với chiếc bóng mình đổ dài trên vách, tôi tin.
tác giả:

Nguyễn Nhật Hoàng

Truyện NGắn Tình Yêu Hay Nhất-Em vẫn ở đây đợi anh

Dù đã gần 30 tuổi, tôi vẫn muốn tìm một góc nhỏ bình yên nào đó để thư giãn giống như những ngày còn bé thơ. Chỉ khác một điều là giờ đây trên tay tôi có thêm một chiếc máy ảnh kĩ thuật số để tôi ghi lại những hình ảnh đẹp mà tôi bắt gặp.
Một buổi chiều thu, bầu trời trong xanh không gợn một bóng mây. Những tia nắng xuyên qua những kẽ lá tạo thành những quả bóng biết nhảy nhót. Dưới những tán cây bọn trẻ nô đùa làm huyên náo cả sân chơi khu tập thể. Ở giữa sân, mấy ông lão ngồi quây quần chơi cờ tướng. Tôi cũng tìm đến chiếc ghế đá dưới tán cây phượng vĩ, tôi cầm máy ảnh lên định bấm máy:
– Em ơi! Em có thể cho anh ngồi nhờ được không? Anh đang đợi bạn mà chờ lâu quá!
Trước mặt tôi là một người thanh niên với nụ cười thân thiện khiến tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả. Tôi ngồi xích lại một chút cho anh ta ngồi. Anh ta tựa lưng vào ghế, thở phào:
– Haizz! Nơi này yên bình thật đấy! Chắc là em thường xuyên đến đây nhỉ!
Thật ra mà nói, nơi này quá đỗi thân thuộc với tôi. Thậm chí khoảng sân này và những con người nơi đây đã từng xuất hiện rất nhiều trong bài viết của tôi. Nhưng cũng chẳng cần thiết phải nói ra nên tôi chỉ khẽ gật đầu.
– Vậy là em cùng sở thích với anh rồi đấy! Anh cũng thích ngồi thư giãn ở những nơi bình yên như thế này! Nhưng chẳng biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại em một lần nữa nhỉ? Hay là em cho anh xin số điện thoại hoặc nick facebook đi!
Tôi cười lảng tránh:
– Thôi, nên để theo lẽ tự nhiên, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại!
Tất nhiên tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội kết bạn nhưng tôi sợ những kiểu bạn thân “tạm thời”,  đang quan tâm bỗng hờ hững khiến tôi hụt hẫng rất nhiều.
Mấy hôm liền trời mưa rả rích, bầu trời nhuộm một màu xám xịt. Tôi ngồi trong phòng một mình lặng ngắm những giọt mưa bay bay ngoài cửa sổ và gặm nhấm nỗi buồn. Giá như tôi không bị bệnh thì có lẽ giờ này tôi đã có một gia đình hạnh phúc, chẳng còn thời gian mà buồn nữa. Không bị bệnh thì người yêu sẽ không bỏ rơi tôi để kiếm tìm hạnh phúc khác. Tôi sẽ không bị coi thường, khinh bỉ, sẽ không phải nhận những lời cay nghiệt do chính người mình yêu thốt ra rằng: “Anh mà lấy em thì có mà tan nát đời anh!”. Đau đớn quá, ê chề quá, mà tôi chỉ biết ngậm đắng nuốt cay một mình, không dám bày tỏ với ai. Tôi cố gắng không khóc nhưng những giọt nước mắt cứ trực trào ra. Tôi thẫn thờ viết mấy câu lên facebook:
Ngày xưa mưa rơi thì sao?
Bây chừ nghe mưa lại buồn
Vì tiếng mưa, tiếng mưa trong lòng, làm mình cô đơn!
Một lát sau tôi nhận được một dòng comment từ một nickname xa lạ: ““Ngày xưa mưa ướt lối vào/ Bây giờ mưa trút nghẹn ngào vì ai?/ Ngắm mưa ai lại….thở dài. Nghe mưa ai lại niệm hoài tháng năm!”.
Sau đó là một tin nhắn inbox:
– Em còn nhớ anh không? Còn nhớ người ngồi cùng em ở sân chơi khu tập thể không?
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra:
– A! Em nhớ ra rồi! Sao anh tìm được em?
– Thì em chẳng bảo, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại mà! Nhưng…sao em lại buồn thế?
– Em cảm thấy cô đơn quá vì chẳng ai hỏi han, đả động gì đến em cả!
– Có anh! Anh vẫn “động” mà! Anh “động” vào Like! hì hì
Bất giác tôi mỉm cười và chợt nhớ ra là đã rất lâu rồi chẳng ai làm cho tôi vui như thế. Tôi nói như kiểu cam kết:
– Like thôi nhưng đừng Love nhé! Thương thôi, đừng yêu, thương như biển, yêu như sóng mà sóng thì dễ tan…
Chẳng hiểu, tôi đã quen với cái kiểu “đề phòng” này từ bao giờ. Chắc có thể từ cái ngày người tôi yêu thương và tin tưởng nhất rời xa tôi. Một vết thương mà tận 10 năm vẫn chưa lành nên có lẽ tôi không đủ sức chịu đựng thêm một vết thương nào nữa. Nên tốt hơn hết là tôi đành phải ngăn chặn từ xa.
– Ừ thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tặng em bài hát này!
Đường link dẫn tôi tới bài hát “Right here waiting for you!”. Tôi nằm trong căn phòng nhỏ lắng nghe những giai điệu ngọt ngào mà thấy lòng ấm áp…
Chẳng biết từ bao giờ tôi cứ háo hức chờ đợi một cái nick sáng đèn. Cũng có lúc chúng tôi im lặng nhưng đối với tôi sự hiện diện của anh khiến tôi có cảm giác bình yên đến lạ. Nhiều lúc tôi thấy lòng mình bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn nhưng tôi lại tự thanh minh với chính mình rằng, chờ đợi một người bạn hay nhớ nhung một người bạn thì có gì là sai.
Tôi thường xuyên vào “nhà” anh hơn và đặc biệt là mỗi khi nằm lắng nghe những giai điệu ngọt ngào của bài hát “Right here waiting for you” mà anh post lên, tôi thường liên tưởng đến mình và mơ mộng đến những khung cảnh lãng mạn…
Từ ngày, có sự xuất hiện của anh, cuộc sống của tôi trở nên tươi đẹp hơn. Tôi như con chim non, hót véo von trong vườn xuân rực rỡ ngàn sắc hoa. Bầu trời dường như trong xanh hơn, con phố sao yên bình và nên thơ đến thế! Tôi cầm máy ảnh tung tăng trên con đường tràn đầy nắng gió. Tôi đem ảnh về ghép nhạc thành một đoạn clip nho nhỏ tặng anh. Anh cười bảo:
– Đẹp nhưng mà… chóng mặt quá!
Một ngày đầu thu, trời se lạnh, phảng phất đâu đó là hương hoa sữa ngọt ngào. Cảnh Hồ Tây về đêm tuyệt đẹp. Những làn sóng phản chiếu ánh đèn nê-ông từ những ngôi nhà cao tầng lấp lánh. Anh quàng tay qua người tôi, khẽ thì thào:
– Em làm người yêu của anh nhé!
Tôi quay người lại, bối rối nhìn anh. Một nụ hôn bất ngờ khiến tim tôi đập mạnh hơn, cả người tôi nóng ran lên. Hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra tạo cho tôi một cảm giác lâng lâng khó tả…
Thoắt một cái, trời đã sang đông. Những đợt gió mùa tràn về buốt giá. Đã 2 tháng trôi qua chúng tôi chưa gặp nhau nhưng tôi không trách anh, chỉ lo anh “vai gầy, áo mỏng” mà thôi. Tôi miệt mài ngồi đan khăn vừa nhắn một cái tin cho… đỡ nhớ: “Trời lạnh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”. Sau đó anh đáp lại tôi một câu cụt lủn: “Thôi! Ngủ đi!”
Tôi sững người khi đọc tin nhắn của anh, chưa bao giờ anh nói với tôi bằng một câu cộc lốc như vậy. Những ngày sau đó, thậm chí anh còn tắt máy, block facebook của tôi.
Mấy ngày sau tôi nhận được tin nhắn: “Em đừng coi anh là cả thế giới! Anh không xứng với tình cảm của em đâu!”
Tôi như một con chim lạc bầy, hoang mang tột độ:
– Sao lại thế hả anh? Mình đang hạnh phúc mà!
Anh thản nhiên đáp:
– Anh không muốn tiếp tục nữa vì anh cảm thấy chuyện tình cảm của bọn mình chẳng đi đến đâu cả!
Tôi gục đầu vào chiếc khăn đang đan dở và òa khóc. Chưa bao giờ tôi thấy tủi thân đến thế. Tôi đau đớn tột độ mà không biết chia sẻ cùng ai. Một mình ngồi gặm nhấm nỗi buồn vì nếu tôi có kể ra thì mọi người cũng cười vào mặt tôi rằng “đũa mốc mà chòi mâm son”, rằng giờ này rồi mà còn mơ mộng hão huyền, rằng tôi quá nhẹ dạ cả tin…
Bao nhiêu ngày tôi đã tưởng mình may mắn vì gặp được người tốt như anh. Nhưng hóa ra anh chỉ là thằng đàn ông đểu cáng mà thôi. Anh thật đáng khinh và chẳng xứng với tình yêu của tôi chút nào. Có lẽ tôi nên quên anh đi thì hơn…
Khi tôi bắt đầu nguôi ngoai nỗi nhớ anh thì bất ngờ tôi nhận được điện thoại của anh:
– Tối nay, anh có thể gặp em không?
Tôi lấy hết lý do này đến lý do khác để từ chối nhưng anh nài nỉ mãi rồi tôi cũng đồng ý. Với lại cái khăn tôi đan tặng anh, tôi cũng chẳng biết phải “quẳng” nó đi đâu nữa.
Hôm đó là lần đầu tiên tôi không mừng rỡ khi gặp anh. Tôi giữ một vẻ mặt lạnh lùng và thái độ hờ hững. Anh đưa tôi dạo qua các con đường quen thuộc, gắn bó với chúng tôi biết bao kỉ niệm. Những dòng kí ức đẹp đẽ chợt ùa về khiến tôi cảm thấy nao lòng…
Hồ Tây vẫn đẹp lung linh, huyền ảo. Hai chúng tôi đứng cách xa nhau một đoạn và im lặng hồi lâu. Những làn gió vô tư đùa trên mặt nước như thể nó không hề bận tâm đến nỗi đau khổ của tôi. Tôi cố kìm nén những giọt nước mắt nhưng giọng tôi thì lạc đi:
– Em nghĩ em không đáng bị đối xử như vậy! Cuộc đời này thật bất công!
Không để tôi nói gì thêm, anh ôm chầm lấy tôi:
– Không! Em xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế!
Thật may, tôi cao ngang ngực anh nên có thể nghe thấy trái tim anh đang ngân lên những giai điệu ngọt ngào:
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you…
p/s:– Phương Nhung

Truyện Tình Yêu Buồn Nhất-Một người đã xa – Uyên Nhi

Lần đầu tiên Nhi đi uống cà phê một mình,  lần đầu tiên cô trở về và tìm đến quán cà phê MoMoKa. Khác với những người xung quanh, họ đi có đôi hoặc đi theo nhóm, ít nhất là hai, còn nhiều thì khoảng bảy, tám người, có khi cả một đội hình xuất hiện hơn cả một bàn tiệc: mười bốn người. Nhi là người cô đơn.
Nhi không quan tâm điều đó. Cô ngồi lẽ loi ở một góc khuất phía sau cây cột tròn có kê một khóm trúc giả cao to, che khuất mặt người. Quán đã được sửa chữa, thiết kế lại nên bây giờ nhìn đẹp hơn xưa nhưng dù có đẹp mấy thì với Nhi cũng chẳng còn ý nghĩa, chỉ còn chăng là một kỷ niệm buồn. Nơi chốn này, từng ghi dấu một mối tình, tình đầu yêu thương…
Ngày ấy, thấy bạn bè đứa nào cũng biết khiêu vũ, Nhi mê lắm. Cô lặng lẽ ghi danh học ở một câu lạc bộ ban đêm. Rồi Nhi quen và yêu Chung, người đã tập cho cô có những bước nhảy từ căn bản đến nâng cao và trở thành điêu luyện. Hai người thường hò hẹn nhau mỗi cuối tuần ở một quá bar_coffee, chính là cái quán Momoka thân quen này. Nơi đây vừa là một sân khấu hát với nhau, vừa là nơi để các đôi tình nhân dìu nhau trong tiếng nhạc, không khí ấm áp và lãng mạn vô cùng. Chung là một khách quen ở đây nên được nhiều ưu ái, anh thường được mời lên hát cho những buổi mở màn. Chung hát rất hay. Anh thường lên sân khấu hát cho mọi người khiêu vũ, với đủ các thể loại nhạc từ Rumba, slow đến chachacha, Tango…
Bài hát Chung thể hiện hay nhất là Tango Tím. Hay đến nổi Nhi phải nài nỉ anh chép lại cho cô rồi dạy cô hát cho đến khi rành rọt. Khi đã thuộc lòng, Tango Tím trở thành bài hát ruột của Nhi, cô thường biễu diễn nó trong những lần theo đám bạn đi hát karaoke hoặc trong các bữa tiệc có chương trình nhạc sống. Sắc đẹp của Nhi, tiếng hát của Nhi đã làm rụng trái tim không biết bao người, trong số đó có một Việt kiều Úc. Anh hơn Nhi hai  tuổi, là bạn của anh trai cô ,về Việt Nam tìm đối tượng để kết hôn. Nhi đã bị thuyết phục bởi những viễn cảnh xa hoa khi sống ở nước ngoài, bản thân cô cũng muốn xuất ngoại nên nhanh chóng nhận lời tìm hiểu.
Tin này đến tai Chung.
Anh hẹn gặp Nhi tại quán Momoka nhưng lần này họ không hát hò, không khiêu vũ mà chỉ ngồi nói chuyện.
Quán hôm nay vắng khách, có lẽ vì cơn mưa rỉ rã suốt từ chiều đến đêm.
Hai người ngồi bên nhau im lặng. Ly cà phê sữa nóng được mang ra đặt trước mặt Nhi. Chung dùng muỗng khuấy đều cà phê hòa lẫn sữa, giọng anh ấm áp vang bên tai Nhi khi ngoài kia trời vẫn còn giăng kín những sợi mưa.
  • Em uống đi. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được chăm sóc em. Em có gì muốn nói với anh không?
Nhi nghẹn ngào. Cô khóc không thành tiếng, chỉ có dòng lệ lăn dài trên đôi mắt nhung đen. Biết nói gì đây khi chính cô là người phản bội? Cuộc tình này nào có được bao lâu? Nhi cúi mặt nói thật khẽ trong tiếng nhạc xập xình, trong ánh đèn neon nhiều màu đang xoay tròn trên cao.
  • Anh, em xin lỗi… Em…
  • Em không có lỗi gì, đừng khóc, cũng đừng thấy ray rức với anh. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mình một con đường, và em đã chọn con đường không anh. Anh biết, mình không có khả năng mang lại cho em những gì em muốn có, vậy nên anh sẽ buông tay để em đi.
Nhi ngẩng lên. Tự dưng cô thấy giận. Sao anh có thể dễ dàng đồng ý chia tay mà không hề tỏ ra đau khổ? Sao anh có thể nói với cô bằng thái độ dửng dưng?Nhi liếc thấy anh cầm lon bia ướp lạnh uống một hơi mà không cần rót ra ly, cô nắm cổ tay anh lay mạnh.
  • Anh biết tin em sẽ lấy chồng từ ai? Biết khi nào? Sao anh không thấy bất ngờ hụt hẩng gì hết vậy? Có phải anh chưa từng yêu em?
  • Vậy sao? Giờ em muốn anh phải làm sao? Phải đấm ngực kêu trời, phải gào khóc hay phải diễn như kịch bản trong phim ảnh? Anh không làm được những điều đó đâu Nhi.
Nhi thẫn thờ, cố nén tiếng thở dài.
Phải rồi, cô lấy quyền gì mà bắt người đàn ông yêu mình phải tỏ ra đau khổ, uất hận trước sự vong tình của chính mình? Cô đã phản bội anh mà còn có tư cách để đòi hỏi anh phải phản ứng thế này, thế nọ sao?
Nhi gục vào vai Chung, khóc òa. Chung lặng lẽ vuốt tóc cô, lặng lẽ lau khô những giọt lệ chảy tràn trên má Nhi. Cô nhận ra anh cũng đang ứa lệ nghẹn ngào.
Sau đêm đó, họ không còn gặp nhau.
Nhi lên xe hoa, theo chồng về xứ lạ.
Thiên đường vụn vỡ chỉ sau hơn nửa năm lưu lạc xứ người. Nhi thất vọng nhận ra mình đã kết hôn với người chồng nát rượu. Ở chốn xa, không có bạn bè, thiếu vẳng người thân, Nhị không biết chỉa sẻ nỗi lòng cùng ai. Cô làm việc quần quật suốt ngầy để nuôi sống bản thân và lo cho chồng, những giấc mơ về một tổ ấm êm đềm, một thiên đường hạnh phúc đã khép lại. Thực tế quất vào Nhi những lằn roi đau buốt. Cô nhớ nhà, nhớ quê, nhớ da diết mối tình thuở ấy nên gắng sức làm việc, gom góp tiền cho một chuyến trở về.
Nhi về nước một mình, giấu kín nổi đau vào tận đáy lòng. Ai cũng hỏi sao Nhi gầy rộc và già đi nhanh thế? Cô mĩm cười nói dối, vì thức ăn xứ người không hợp, vì những đêm khó ngủ nhớ quê hương…
Người mà Nhi nhớ nhất là Chung. Nhưng cô đã không cách gì liên lạc được với anh khi trở lại. Anh, có lẽ, đã xóa sạch những ký ức về một kẻ bội tình.
Đang lục lọi những ký ức xưa để mà tự trách mình, để  những giọt nước mắt rơi tự do trên má, Nhi bất chợt giật mình nghe giọng hát quen thuộc của ngày xưa.
Ngày nào còn nhaudưới ánh nê-on đèn màu
Mình cùng vòng quay thướt tha tango tình say
Tình em như mây bay mãi nên quên trở về
Lối đi tình yêu bước chân em như thiên thần
Rồi mùa thu qua, những chiếc lá thu rơi đầy
Và dòng thời gian cuốn trôi anh đâu nào hay
Mình anh ngơ ngác trên bước tango hao gầy
Lẻ loi vòng tay nhớ thương biết gởi cùng ai…
Nhi đứng phắt dậy, nhìn chăm chăm lên sân khấu.
Dưới ánh đèn nhấp nháy , một thanh niên cầm chiếc micro say sưa thả hồn phiêu diêu theo bài tình ca Tango Tím, nhưng không phải là người của ngày xưa. Giọng hát ấy mượt mà truyển cảm , giống tiếng hát của Chung một cách lạ lùng.
Tim Nhi chợt nhói đau.
Mùa thu ngày ấy ai quên nhau rồi
Bài tango đó xin trả cho người
Để không còn nghe nhớ nhau chi thêm người hỡi
Đường đời hai lối… ta xa nhau rồi
Lời xưa em nói em đã quên rồi
Đến muôn đời sau vẫn như thuở nào còn nhau
Không thể đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Nhi gọi tính tiền rồi đi như chạy ra khỏi quán. Ngoài trời mưa vẫn lất phất bay.
Bước lên xe, cô khóc một mình.
Xe lăn bánh qua những con đường củ, kỷ niệm của những ngày yêu xưa bất chợt ùa về nhưng người củ đã xa….
Để rồi chiều nay ai tiễn ai đưa qua cầu
Và bài tango bỗng vang lên chi lòng đau
Chiều mưa giăng lối mưa có nghe tim em buồn
Phố xưa còn mưacó ai nhớ người tình xưa
UYÊN NHI.