Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu-Tình ca và cơn mưa – Vân Clou

Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi nó xuất phát từ cả hai phía, mãi đến sau này Thư Bình mới hiểu vì sao giây phút đó Dương Quân lại làm thế. Và hiện tại khi ôm trong mình người thương yêu bấy lâu anh mới có cơ hội bày tỏ lòng mình.
Vừa tốt nghiệp xong ngành bác sĩ, Thư Bình được điều về vùng cao nguyên này công tác dài hạn. Hiện giờ cô đang chung sống cùng một mái nhà với bà Thu – bạn của mẹ cô – người cháu trai của bà là Dương Quân còn có cô giúp việc trầm tính, hiền lành. Vốn sinh ra và lớn lên tại thành phố tấp nập xe cộ nhịp sống ồn ào bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi khiến cô nhiều phần không quen nên chưa thể thích nghi với lối sống bình yên và chậm chạp này, thật khó cho cô từ một cô gái thị thành lại đến với vùng cao nguyên đầy nắng và gió xung quanh chỉ toàn người xa lạ dẫu bà Thu rất yêu thương cô, xem cô như con gái ruột và ít nhiều có phần quý mến hơn cả cháu trai mình. Nghĩ thế cô cũng chẳng dám than vãn hay kêu ca nửa lời, hiện tại với cô mà nói tuy xa quê nhà xa gia đình nhưng thời gian này đã cho cô nhiều bài học và kinh nghiệm quý giá.
Như thường lệ sau giờ làm Thư Bình lại về nhà vì cô đã thỏa thuận với bà Thu rằng hôm nào không có ca phải về dùng cơm, lời đã nói ra đương nhiên cô phải thực hiện hơn thế nữa cô luôn về đúng giờ quy định. Hôm nay cũng vậy, bước vào nhà đi ngang qua phòng khách thấy bà Thu ngồi đó với vẻ trầm ngâm vừa nhìn thấy cô bà Thu đã lên tiếng.
“ Thư Bình, cháu về rồi đó hả? Nếu không có chuyện gì vội thì đến đây trò chuyện với dì một chút”

            Cô dạ nhỏ một tiếng rồi bước đến ngồi đối diện bà Thu, hôm nay trông bà có vẻ không được vui, cô giữ ý chỉ hỏi.
“Đã muộn thế này rồi, dì đã dùng cơm chưa ạ? Trông sắc mặt dì không được tốt cho lắm, có chuyện gì xảy ra đúng không dì?”

            Khẽ thở dài, bà Thu chắt lưỡi nói: “Dì chưa ăn, nhà vắng quá chẳng ai ngồi ăn cùng dì nên dì cũng không thấy đói. Trong nhà cũng chẳng có chuyện gì. À, hôm nay con không có ca trực hay sao mà về sớm vậy?”

            Nở nụ cười nhã nhặn, cô rất thành thật trong việc khai báo tình hình công việc của mình, cô cho đó là bổn phận khi hiểu về hoàn cảnh nương nhờ người khác và không muốn họ phật lòng về lối sống của bản thân.
“ Vâng ạ, ngày mai sẽ đến phiên con trực” – Nói đến đó cô cẩn trọng đưa mắt ngó lên lầu rồi buộc miệng hỏi – “Anh Quân không có nhà hở dì? Anh ấy vẫn chưa về hay sao ạ?”

            Nhắc đến Dương Quân, bà Thu càng thêm não ruột chỉ có đứa cháu trai duy nhất nhưng đến giờ nó vẫn chưa chịu lấy vợ càng khiến bà lo lắng cho tương lai của nó rồi đây ai sẽ là người mang lại hạnh phúc cho cháu trai bà đây?
“Sáng nay nó có hẹn với Thiên Thanh ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa thấy về. Cái thằng, quen con người ta đã bốn, năm năm rồi mà dì chẳng nghe nó nhắc gì đến chuyện cưới hỏi cả. Người ta là con gái, tuổi xuân qua đi rất nhanh đâu thể chờ nó mãi được, đi đâu cũng kè kè bên nhau nhưng cứ hễ nhắc đến là nó chối phăng… Chắc đến già dì cũng chưa thể hết lo cho chúng nó…”

            Thư Bình cảm thấy thương cho hoàn cảnh của bà Thu, từ ngày chồng mất bà ở vậy không đi bước nữa chỉ tập trung lo cho đứa cháu trai mồ côi cha mẹ đủ thấy bà kỳ vọng vào anh ta biết dường nào. Cô nhói lòng khi nghĩ về Dương Quân, chút đau thương lan dần nơi đáy mắt khi nghe bà Thu nhắc đến Thiên Thanh, cô không hiểu lí do gì khiến cô có ác cảm với Thiên Thanh như vậy đôi lúc nhìn họ bên nhau tình tứ cô thầm có chút ghen tỵ, cô chưa hiểu lòng mình và cả những điều đang diễn gần đây nếu ai đó có thể nói cho cô biết đó là gì thì hay rồi còn hơn phải cam chịu sự dằn vặt như thế này thật khổ tâm.
“Dì đừng lo lắng quá kẻo sanh bệnh, anh Quân làm mọi việc đều rất cẩn trọng rồi đây nhất định anh ấy sẽ lấy người vừa lòng đẹp ý dì. Duyên nợ con người cũng giống số dép, đã định gắn bó với ai sẽ không gì thay đổi được, dì yên tâm đi ạ”

            Bà Thu nghe thế cũng yên lòng đôi chút, bà nhìn Thư Bình bằng ánh mắt trìu mến. Con bé luôn là đứa thấu tình đạt lí, cuộc đời này ai lấy được con bé chắc sẽ hạnh phúc lắm đây. Thầm cười cho ý nghĩ kỳ hoặc của mình, bà hỏi giọng đầy quan tâm.
“Con sống ở đây đã quen chưa? Có gì chưa vừa ý không? Nếu có thì nói với dì một tiếng, dì xem con như thằng Quân nên con không cần phải ngại cứ xem như nhà của mình đừng ép lòng quá, dì không muốn nhìn thấy con khổ đâu”

            Sự săn sóc của bà Thu làm cô cảm động, bà giống như người mẹ thứ hai luôn lắng nghe và chiều ý con cái điều này càng khiến cô nhớ đến mẹ ở nhà nhiều hơn.
“Dì thương con quá, con không dám đòi hỏi gì thêm đâu ạ. Cuộc sống với con hiện tại rất tốt, con không thấy gó bó hay than phiền gì hết. Con chỉ thấy ngại vì đã khiến dì nhọc lòng thêm phần của con.”

“Với dì con đừng nói chuyện ân nghĩa, mẹ con là bạn thân của dì, chăm sóc con như con cháu trong nhà không có gì là sai cả… Giờ cũng muộn rồi đấy, con lên thay đồ rồi xuống dùng cơm với dì cho vui”

            Cô dạ nhỏ rồi trở về phòng, tháng ngày ở đây của cô thật bình yên, sáng đi làm tối muộn về nhà. Thư Bình không dám mong ước nhiều hơn chỉ hy vọng rằng mọi thứ cứ như thế mà kéo dài mãi mãi, lặng lẽ và yên ổn như chưa từng có sự xao động nào thoáng qua.
Dương Quân trở về nhà nhìn phòng khách trống trơn anh cũng đoán biết sáng nay nhà đều đi vắng cả, anh cũng lười dặn dò chị bếp liền đi thẳng về phòng. Lúc ngang qua phòng Thư Bình, anh khẽ liếc nhìn vào trong nhưng không thấy ai có lẽ cô đã đi làm rồi và hình như cô nàng cũng chẳng thích anh lắm, số lần trò chuyện của hai người quá ít vì thời gian biểu của anh và cô trái ngược nhau hoàn toàn, phần nữa là do anh ít về nhà. Công việc ở cửa hàng đã choáng hết thời gian của anh, dù muốn dù không anh vẫn phải dành ra hai ngày nghỉ cuối tuần để về nhà cùng cô Thu, bà đã vì anh hi sinh rất nhiều đã đến lúc anh thực hiện bổn phận của người làm con trong gia đình rồi.
            Khi đã tươm tất trong bộ quần áo ở nhà, Dương Quân trở về giường nằm dài nhắm mắt định thần, gương mặt nghiêm nghị của anh lúc này còn pha chút tĩnh lặng hiếm thấy. Vừa nghỉ không được bao lâu anh thoáng nghe tiếng chân bước trầm ổn, nhẹ nhàng trên hành lang sau đó là cánh cửa phòng anh khẽ hé mở và tiếp nữa là một bóng hình nhỏ xinh đi vào. Là Thư Bình, thì ra hôm nay cô không đi làm. Một niềm vui nhỏ nhoi thoáng nhen lên trong lòng anh, bất giác anh lên tiếng hỏi khi nhận ra sự chần chừ nơi cô gái.
“Bình tìm anh có chuyện gì? Đến đây rồi sao không gọi anh?”

            Thư Bình giật bắn người khi nghe tiếng anh, rõ ràng anh đang nhắm mắt ngủ cơ mà sao có thể biết rõ cô tìm anh chứ. Đưa tay lên chận ngực cô thầm than trong lòng người đàn ông này tuyệt đối không thể xem thường được, hắng giọng cô nói thật tỉnh.
“À, cũng không có gì. Chỉ là thấy anh về đã lâu mà không xuống dùng cơm, em định lên xem anh thế nào thôi. Dì Thu vừa mới nhắc anh đấy!”

            Cô nói và chẳng hay Dương Quân đã ngồi dậy từ lúc nào, anh đứng lên kéo ghế và chỉ tay hướng về cô bảo: “Em ngồi đi. Hôm nay em không đi trực à?”.

            Nhận thức được rằng đây là lần đầu tiên mình bước vào phòng riêng của con trai nên khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng và để chữa thẹn cô làm một động tác vén tóc phía sau vành tay điều đó đang thể hiện cô mất tự nhiên kinh khủng nhưng vẫn phải nói.
“Dạ, không. Hôm nay em được nghỉ, còn anh, sẽ ở nhà vào cuối tuần này chứ?”

            Quân gật đầu thay cho câu trả lời, anh nhìn cô mà không hề bỏ qua bất kỳ cử chỉ nào của cô và nhất là nét ngại ngùng hiện rõ trên gương mặt lúc vừa đặt chân vào gian phòng này. Thú thật đây cũng là lần đầu tiên anh cho phép người lạ vào chốn riêng tư của anh, sự cho phép này đồng thời ngầm khẳng định anh đã xem cô như người thân ruột thịt mặc dù hiện tại trong lòng anh vẫn còn vướng mắc nhiều điều cần thời gian làm sáng tỏ. Soi vào đáy mắt long lanh, anh chợt nhớ đến ngày đầu gặp Thư Bình khi cô vừa đặt chân đến vùng đất cao nguyên này. Hình ảnh bụi trần bởi đi đường xa trên tay là chiếc vali cũ kĩ và gương mặt bơ phờ, mệt mỏi của người con gái chẳng biết từ khi nào đã đi vào lòng anh và chiếm vị trí nhất định trong đó mà có lẽ suốt đời này anh không thể quên được, nói đúng hơn là anh đã chiếm trọn nó cho riêng mình đáy mắt to tròn lung linh nhìn anh đầy khẩn cầu. Thư Bình hôm đó và Thư Bình bây giờ khác xa nhau vì lúc này trước mắt anh, cô giống hệt như đóa hồng trắng tinh khiết dù chịu nhiều gió mưa bụi trần vẫn giữ được vẻ thanh khiết, kiên cường cố hữu.
            Khoảng trống im lặng của hai người dường như không có điểm dừng, vô tình chẳng ai muốn lên tiếng phá vỡ nó và bỗng đâu trời lại đổ cơn mưa như cố xua hết cái nóng hanh giữa lúc trời còn đương nắng. Từng tiếng tách tách rơi trên mái hiên xuống tàu lá chuối ngoài vườn, tiếng ếch nhái kêu ộp ộp hòa lẫn đám cỏ xanh ướt mượt càng làm khung cảnh thêm buồn. Thư Bình thẩn thờ nhìn mưa rồi như phát hiện ra điều gì cô reo lên phá tan sự trầm lắng ban đầu.
“Ồ, bức tranh đẹp quá! Là anh vẽ sao?”

            Trong bức tranh là người thiếu nữ cao nguyên đang hái chè, khắp đồi chè một màu xanh rờn hiển hiện giữa khung cảnh đó người thiếu nữ trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Không chê vào đâu được, Thư Bình tán dương hết lời.
“Bức tranh sống động thật, không ngờ anh Quân đa tài như vậy. Thuở còn là học sinh cấp ba em đã từng ước mơ trở thành họa sĩ nhưng rồi em cảm thấy ngành nghề đó quá phiêu lãng nên thôi…”

            Quân chăm chú lắng nghe, câu chuyện dẫn về thời xa xưa với ước mơ không thực hiện được của cô gái nhỏ đã cho anh thêm cái nhìn khác về Thư Bình, cứ ngỡ khô cằn lắm hóa ra tâm hồn cô cũng cần được vun đắp thêm nhiều điều lãng mạn đầy sắc màu. Rồi đây ai sẽ là người mang đến những điều đó cho cô đây?
“Anh cũng thích vẽ nhưng nó đâu phải là nghề chính của anh, chỉ là thỉnh thoảng anh muốn làm cuộc sống bớt thi vị một chút mà thôi”

            Ngước mắt nhìn anh, Thư Bình phát hiện ra anh là người sâu sắc vô cùng, có lẽ anh còn những hoài niệm đau buồn không muốn nhắc lại nên phải dùng cách này che giấu và sự lạnh lùng trước đây anh thể hiện chẳng qua cũng chỉ là lớp ngụy trang để che đậy tâm tư anh mà thôi. Cô chợt thấy anh quá nguy hiểm, cô sợ bản thân không khống chế được mà sẽ lao vào cuộc sống của anh mà khi ấy cô chẳng còn tìm đâu ra lối thoát cho chính mình. Tự dưng cô muốn rời khỏi đây, khỏi gian phòng này càng sớm càng tốt, cô nói khi đã để lại cho anh một nụ cười: “Muộn rồi, dì bếp đã dọn cơm sẵn lên chờ anh, anh xuống dùng mau kẻo nguội”.

            Con người đầu tiên đón tiếp cô tại cao nguyên này chính là Dương Quân, khi ấy trong mắt cô anh giống như ngọn núi phủ tuyết trắng ngàn năm lạnh lùng và băng giá trên môi anh ít nở nụ cười. Có lẽ cô chưa hiểu hết về anh nên không biết phải làm gì để gỡ bỏ sự lạnh lùng trên gương mặt anh tuấn ấy, với cô anh giống như ẩn số không bao giờ có đáp án. Và dường như giữa hai người đã có sợi dây vô hình ràng buộc, hoàn cảnh khác nhau công việc khác nhau nhưng ở nơi nào cũng nhìn thấy nhau.
            Bữa tiệc sinh nhật của người đồng nghiệp Thư Bình không thể không đi, đến đó cô mới hay Dương Quân cũng có mặt. Mọi người yêu cầu anh hát, chẳng ngại ngừng anh bước lên bục tay ôm cây ghita vừa đệm đàn vừa hát nhờ thế mà cô lại phát hiện ra thêm tài lẻ khác của anh, giây phút ấy cô tự hỏi rốt cuộc anh là ai? Giọng hát nhẹ nhàng truyền cảm vang khắp gian phòng, xung quanh không ai lên tiếng đều chăm chú lắng nghe và diệu kỳ hơn nữa khi biết ca khúc đó do chính anh tự sáng tác. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm, bỗng chốc mắt hai người giao nhau khi bất ngờ Dương Quân ngẩng mặt nhìn về phía cô.
Anh gặp em vào một chiều như thế
Chiếc vali nặng trĩu và bước chân đã nhuốm bụi trần
Nhưng có một điều anh mãi chẳng thể quên
Là ánh mắt em nhìn anh soi rọi
Chiếu thẳng vào tim anh đang mịt mờ lối
Phút giây đó không còn chi ngăn cách
Anh đã yêu rồi ánh mắt của em…

            Những ca từ chưa hề được gọt giũa nhưng lại rót vào tai người nghe như lời thì thầm sâu kín, Thư Bình bị cuốn hút bởi ánh mắt của anh chưa rời khỏi cô phút giây nào. Trong tâm tưởng cô cho rằng anh đang muốn nhắn gửi điều gì qua lời bài hát? Cô muốn biết, muốn bước đến và mở rộng lối vào cõi lòng lạnh giá ấy, cô không biết điều mình muốn có nghĩa là gì nhưng sâu thẳm trong cô ngàn lần vạn lần muốn giúp anh tháo dỡ những cấm kỵ, những lo toan cuộc đời mà cô đã quên mất kiềm chế nhịp tim đang từng chút đập sai lời.
          Từ trên lầu cao nhìn xuống, Dương Quân nhìn không rõ người đàn ông ấy là ai và tại sao lại đưa Thư Bình về? Chẳng lẽ cô nhanh chóng chấp nhận cho một người xa lạ đưa đón thế này hay sao? Anh thở dài, từ sau tiệc sinh nhật đó anh chưa gặp cô và thật sự anh bỗng nhớ da diết, thiết tha trở về được nghe tiếng cô trò chuyện bởi vì rốt cuộc hôm nay khi thấy cô bên người khác anh mới hay con tim mình đang mong muốn điều gì? Như vậy có muộn màng quá không, ích kỷ và tham lam quá không? Còn Thư Bình, cô có giống như anh không? Suy nghĩ nhiều đến khi quay lại bóng Thư Bình đã khuất anh thững thờ vào trong ngang qua phòng bà Thu, anh nhẹ nhàng lên tiếng khi thấy bà đang ngồi xem tivi.
“Cô vẫn chưa ngủ sao ạ?”

            Bà Thu dõi theo bước chân anh cho đến lúc anh đã an vị ngồi đối diện bà, với tay tắt tivi bà trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng vào câu chuyện.
“Dương con, cô năm nay cũng đã già rồi và con cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ con định sống như vậy suốt đời? Đã đến lúc con tạo dựng cho mình một gia đình riêng rồi con ạ”

            Tình cảm người cô dành cho cháu trai còn hơn núm ruột do chính mình sinh ra, Quân biết anh còn nợ cô anh một lời hứa nhưng biết làm sao được khi con tim có lí lẽ riêng của nó, chưa gặp đúng người nên cứ thế mà im lặng cho đến ngày hôm nay nếu cô anh không nhắc chắc có lẽ nó đã chai sạn đi rồi.
“Thiên Thanh là con bé tốt mặc dù cách tình cách của nó hơi kiêu kỳ một chút nhưng nó thương con thật lòng. Cô không câu nệ sang nghèo miễn là nó thật lòng với con, cô đều chấp nhận hết”

            Ý của cô đương nhiên anh hiểu chỉ là: “Cô ấy không phải là đối tượng con chọn sẽ lấy làm vợ, vả lại, con chưa từng nói là yêu Thiên Thanh. Cô đừng suy nghĩ nhiều quá rồi đây con hứa sẽ cưới về cho cô đứa cháu dâu ngoan hiền, lễ phép còn Thiên Thanh, cô ấy không phải là người phụ nữ của gia đình làm sao mà con yêu cho được hả cô?”

            Nghe lời phân trần của đứa cháu trai bà Thu khẽ chắc lưỡi phê phán: “Sao lạ vậy Quân? Con không yêu người ta sao không giải thích rõ ràng với con bé, con luôn im lặng như vậy nhỡ nó hiểu lầm và cứ dây dưa với con, người ngoài nhìn vào sẽ cho là con lợi dụng nó thì sao? Nếu đã không yêu thì đừng nên cho người ta cơ hội, con gái tuổi xuân qua đi rất mau đừng để nó chờ con hoài…”

            Trước sự nghiêm khắc dạy bảo của bà Thu, Quân không hề có biểu hiện chống đối hay phản bát, điều cô anh nói anh cũng đã nghĩ qua thế nên: “Cô yên tâm đi ạ, Thiên Thanh là cô gái hiểu chuyện. Thời gian dài ở bên con đương nhiên cô ấy sẽ hiểu tính con và con cũng đã nói rõ quan điểm của con với cô ấy. Đấy là do Thiên Thanh tự nguyện nên con mới đồng ý để cô ấy đi cùng ngoài ra chẳng còn gì nữa đâu ạ. Giữa chúng con chỉ là quan hệ bạn bè bình thường…”
            Đứa cháu trai này luôn là niềm tự hào của bà Thu, số phận bạc bẽo khi chồng bà sớm qua đời rồi thì chấp nhận kiếp góa phụ bà ở vậy cho đến giờ, không con cái bà xem Dương Quân như con ruột cuộc đời này chẳng còn gì để bà hối tiếc nữa nếu anh nhanh chóng cưới vợ khi ấy bà có thể an tâm hưởng thụ tuổi già, sống cuộc đời bình yên. Nay anh đã nói thế thì bà cũng chẳng còn biết khuyên giải gì thêm chỉ đại khái dặn dò: “Thôi được, chuyện của con cô không quản nữa, là đàn ông con cũng nên có chí hướng riêng của mình. Con cũng nhớ về nhà thường xuyên hơn nữa nghe chưa? Nhà cửa đã vắng mà con cứ đi suốt thế này… Cửa hàng quan trọng nhưng không quan trọng bằng tình cảm gia đình đâu Quân à.”

            Rồi cơn mưa tháng mười cuối cùng cũng truốt xuống như thác đổ sau bao ngày tích tụ. Hôm ấy Thư Bình quên mang theo ô nửa đường dầm mưa về nhà đến khuya cô bắt đầu lên cơn sốt, cả người chìm trong mê man cô như người đứng bên vực thẳm sắp rơi xuống hang sâu không lối thoát. Người phát hiện ra điều này là Dương Quân, anh nghe tiếng động phát ra từ phòng Thư Bình bèn mở cửa đi vào thì đã thấy cô ngã sóng soài trên nền nhà thân thể mềm oặt không còn sức sống, anh lo lắng vô cùng liền sau đó túc trực chăm sóc cho cô đến tận sáng ngày hôm sau, cảm thấy cô đã hạ sốt anh mới yên tâm phần nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời ngoài bà Thu – cô anh ra duy nhất chỉ có Thư Bình đủ sức khiến anh hoảng hốt như vậy, ngay từ lần gặp đầu anh đã biết rung động và hiểu rằng có lẽ số phận đã đưa cô đến để lấp đầy khoảng trống trong anh, cứu sống và vực anh dậy sau những chuỗi ngày vô nghĩa ấy. Anh thầm hy vọng cô mau tỉnh lại để anh tiếp tục được bên cạnh nhìn thấy nụ cười của cô, tiếng nói và cả những lúc trông ngóng cô đi làm về, giờ mới hiểu hóa ra anh quan tâm cô nhiều đến như vậy, chú ý cô nhiều đến như vậy… yêu thương cô nhiều đến như vậy… Thế có gọi là muộn màng quá chăng? Lắc đầu, anh thầm cười cho sự ngô ngê của bản thân trông anh lúc này giống cậu trai trẻ chập chững yêu đương lần đầu tuy đã qua rồi cái thời mộng mơ nhưng anh vẫn thầm ước Thư Bình sẽ là người cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
            Chuyện Thư Bình tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đến tận xế chiều khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống cơn nắng vàng vội vã tìm chỗ trốn đi và ngoài hiên từng giọt nước mưa còn đọng lại trên thảm cỏ vẫn ướt đọng lung linh trong nắng chiều. Định ngồi dậy rời giường lúc này cô mới hay bản thân chẳng còn chút sức lực nào, chưa bao giờ cô trải qua trận ốm kinh hoàng như thế này, cảm giác tay chân không còn là của mình nữa và đầu vẫn còn váng vất say. Cô nhớ rất rõ đêm qua khi về nhà sau khi tắm rửa xong cô liền khó chịu trong người muốn tìm thuốc uống nhưng chỉ bước được vài bước đã ngã khụy, mọi chuyện tiếp theo diễn ra ra sao cô chẳng rõ, trong mê man cô chỉ biết có một vòng tay rắn chắc ôm cô vào lòng tận tình chăm sóc. Thoáng nghĩ chẳng lẽ đó là Dương Quân? Như trả lời thay cô, cánh cửa phòng bật mở và anh bước vào.
“Em dậy rồi sao không nằm nghỉ thêm chút nữa? Người em còn yếu lắm, ngoan chờ chút nữa dì bếp mang cháo lên em ăn rồi uống thuốc, sẽ mau chóng khỏi bệnh hơn”

            Dương Quân nói một mạch trong khi cô vẫn còn mù mờ, vậy ra điều cô nghĩ là đúng ư? Anh chính là người đêm qua đã ở bên cạnh chăm sóc cô cả đêm ư? Trời ơi! Cô phải đối diện với anh thế nào đây? Càng nghĩ càng xấu hổ, gương mặt cô thoáng chốc đỏ bừng điều đó lọt vào mắt Quân lại trở thành phản xạ khác.
“Thư Bình, em sao vậy? Không khỏe chỗ nào ư? Hình như em vẫn chưa hạ sốt đâu nhìn mặt em còn đỏ bừng kìa, sau khi uống thuốc xong để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào nhé?!”

            Vừa nói anh vừa đặt tay lên trán Thư Bình kiểm tra nhiệt độ và như thế hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra càng khiến Thư Bình ngượng hơn. Cô khẽ hắng giọng né tránh tay anh biểu cảm có phần mất tự nhiên thật sự: “Chuyện tối qua… ừm… em cám ơn anh Quân nhiều lắm! Thật xin lỗi đã phiền anh thức trắng để… trông em”

            Giờ thì Dương Quân đã hiểu vì sao vừa rồi mặt cô lại đỏ đến như vậy, môi anh khẽ nhếch lên nụ cười hiếm thấy mà đối với Thư Bình thì đúng là kỳ tích trên đời. Không lời báo trước anh bước đến rất tự nhiên ngồi xuống giường cạnh Thư Bình, nụ cười trên môi anh càng thêm rộng mở.
“Vì chuyện này mà em đỏ mặt ư? Xem ra anh quá lo lắng cho sức khỏe của em rồi, bệnh của em chắc cũng khỏi rồi đúng không?”

            Nhận ra tia đùa cợt lan dần nơi đáy mắt anh, Thư Bình càng xấu hổ không thôi. Thật chẳng ngờ Dương Quân lại có bộ mặt khôi hài như vậy? Đúng là cô đã xem thường anh quá mức!
“Là một bác sĩ chút bệnh nhỏ này đối với em không là gì cả nhưng… vì sao anh biết em bị ốm mà về nhà?”

            Biểu tình của cô khiến Dương Quân buồn cười, sau một hồi dong dài để che lấp sự xấu hổ liền tìm hiểu nguyên nhân anh biết cô đang ngại nên dần hẳn mọi hành vi trêu chọc, anh nghiêm túc thuật lại mọi chuyện rồi nhận xét.
“Em đã làm cho cả nhà một phen hú vía, cô anh vì thế chiều nay bà đã đi chùa cầu bình an cho em. Hiện tại anh có nhiệm vụ trông chừng không để em đi lung tung nữa, à, anh cũng đã xin phép bệnh viện cho em nghỉ hôm nay luôn rồi”

            Ngẩng tò te khi nghe anh sắp xếp mọi việc, Thư Bình thoáng ngây người một hồi rồi mới bật ra câu hỏi: “Thế anh không ra cửa hàng sao?”

            Dương Quân mỉm cười nói một câu đầy ngụ ý: “Trước khi đi, cô đã giao cho anh nhiệm vụ chăm sóc em, với lại, nhìn em thế này anh sao có thể yên tâm ra cửa hàng. Lâu lâu em cũng phải cho anh được nghỉ ngơi nữa chứ?!”

            Cô à lên một tiếng rồi rơi vào im lặng, chợt ngoài kia bầu trời đì đùng sấm chớp vang rền kéo theo từng hạt mưa to rơi lộp bộp xuống mái tôn cùng tiếng lá xào xạc tạo nên một hợp âm kì lạ êm tai giống như tất cả đang hòa với nhau tấu lên khúc nhạc không lời độc nhất vô nhị. Thấy sự yên lặng cô quay mắt tìm Dương Quân đã thấy trên tay anh đã ôm cây ghita tự lúc nào, lòng cô bồi hồi nhớ lại đêm hôm đó cũng là anh bên cây ghita nhưng giờ phút này đây trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, trái tim gióng lên những nhịp đập kì lạ chưa từng có chưa bao giờ cô thấy bản thân thầm ước giá như khoảng lặng này bình yên mãi như thế đừng trôi đi.
“Anh đàn cho em nghe nhé! Trời đang mưa thế này nếu không đàn thì phí lắm”

            Rồi anh cúi xuống vân vê sợi dây đàn, chỉnh hợp âm. Từng giai điệu nhẹ nhàng thanh thót vang vẳng khắp không gian hòa cùng tiếng mưa tiếng gió càng thêm u hoặc lòng người. Giọng Dương Quân như gần như xa đi vào trái tim Thư Bình đang không ngừng thổn thức.
Và em đã đến, người yêu dấu ơi
Bỏ công anh nhớ thương bao ngày, trông ngóng về em
Đừng hững hờ quay đi như chưa từng nhìn thấy
Anh sẽ không buông tay người, sẽ không lạc mất em
Hứa đi em, một lần thôi, duy nhất
Anh và em xây đắp nên khung trời hạnh phúc
Yên ấm từ đây, mãi mãi về sau…

            Dương Quân vừa hát vừa đung đưa chân khẽ chạm vào gót hồng của Thư Bình khiến lòng cô xốn xan, lời anh hát giống như một câu hỏi và cử chỉ vừa rồi anh muốn nhắm đến cô. Anh đang chờ đợi điều gì khi trái tim anh giờ đây đã có hình bóng khác ngự trị? Mím môi, Thư Bình cảm thấy hờn giận chính mình khi đã quá dễ giải với Quân để anh mặc sức khi dễ, cô đứng bật dậy trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô giật lấy cây đàn bỏ qua một bên trong giọng nói chứa đựng sự uất ức:“Anh Quân đừng đàn nữa, Bình không muốn nghe đâu”
            Cảm thấy khó hiểu, Quân gặng hỏi: “Sao vậy Thư Bình? Em không khỏe chỗ nào?”
            Anh đưa tay lên trán cô đo nhiệt độ, gương mặt điểm chút lo âu thấy rõ chính vì như vậy càng làm Thư Bình nổi đóa, giọng cô ướt sũng: “Anh đừng có quan tâm đến em mà hãy để ý đến Thiên Thanh của anh đi kìa, chúng ta chẳng là gì của nhau cả xin anh đừng gây thêm nhiều hiểu lầm. Em trước giờ chưa từng yêu ai nên tình cảm dễ bị lệch lạc nhưng anh Quân thì khác, anh ác lắm khi gieo vào lòng em nhiều hoang tưởng. Cũng mai là em chưa yêu anh nếu lỡ yêu rồi thì em biết làm sao đây? Anh…”

            Những lời nói còn lại bị nuốt chửng vì bây giờ môi cô đã bị môi Quân khóa lại, Thư Bình rõ ràng không biết biểu cảm vừa rồi của cô đã làm anh thật sự chấn động và xen chút vui mừng. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi nó xuất phát từ cả hai phía, mãi đến sau này Thư Bình mới hiểu vì sao giây phút đó Dương Quân lại làm thế. Và hiện tại khi ôm trong mình người thương yêu bấy lâu anh mới có cơ hội bày tỏ lòng mình.
“Cô bé ngốc, anh với Thiên Thanh không là gì của nhau cả, bọn anh chỉ là bạn bè bình thường”

           Lời giải thích ngắn gọn và đầy đủ khiến Thư Bình thấy lòng bình tâm lại nhưng cô cũng không quên hỏi khấy: “Thế tại sao hôm đó anh lại để Thiên Thanh hôn anh? Nếu không yêu thì người ta đâu dễ giải như vậy?”

            Khẽ cười thành tiếng khi nhận ra giọng cô chứa đựng sự ghen tuông, điều đó chứng tỏ trong lòng cô có anh. Dương Quân trước tình yêu cũng thật thà không che giấu: “Thiên Thanh sắp sang nước ngoài du học, nụ hôn hôm đó thay cho lời tạm biệt”

            Giấu mặt vào ngực anh, cô xấu hổ vô cùng khi chưa hiểu tận tường gốc rễ câu chuyện đã hiểu lầm anh nhưng cô vẫn cố làm nư hệt con nít: “Anh đi về phòng đi, chút nữa dì Thu về tới thấy anh ở trong phòng của em dì sẽ không vui đâu, dì không cho phép chúng ta thế này khi chưa có sự đồng ý của dì…”

            Nâng mặt cô lên bằng cả đôi tay của mình, Dương Quân nhìn sâu vào mắt cô ý cười hiện rõ:“Em khỏi lo, nhìn thấy chúng ta như vậy cô còn mừng không kịp nữa là… Nói không chừng còn hối chúng ta cưới gấp nữa đấy, em cũng biết bà cô của anh đang hối thúc anh lấy vợ mà…”

            Lần này niềm vui lan tràn không giúp cô che giấu được nụ cười, vùi mặt vào người anh cô nghe lòng râm ran hạnh phúc. Ngoài kia mưa vẫn đổ, từng giọt rơi xuống như reo mừng cho tình yêu vừa chớm nở, từ đây họ sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại và hiện tại với họ chỉ là mới bắt đầu cho một chặn đường gian nan.
HẾT.

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Thiên Bình năm 2015

Thiên Bình (23/9-22/10)
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Sư Tử năm 2015
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Sư Tử năm 2015

Chuyện tình yêu của bạn tiếp tục trải nghiệm những thăng trầm. Nếu bạn còn độc thân, có thể khó khăn để bạn tìm thấy một người đặc biệt.
Mặc dù bạn thích có một người bạn đồng hành, nhưng sự mệt mỏi khiến bạn nghĩ rằng nó còn điều tồi tệ hơn là lẻ bóng một mình. Đừng buồn vì vấn đề này mà hãy lấy niềm vui tự do để động viên bản thân.

[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Xứ Nữ năm 2015

Hãy cùng xem tình yêu sao xứ nữ năm 2015 ất mùi này như thế nào nhé
Xử Nữ (23/8-22/9)
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Xứ Nữ năm 2015
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Xứ Nữ năm 2015

Trong năm nay, tình yêu là động lực giúp cho Xử Nữ vui sống.
Nếu là một Xử Nữ đọc thân, bạn có thể sẽ có chút khởi sắc trong tình cảm với một người làm trong lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật. Người đó tâm lí, yêu thương bạn. Tháng 3 sẽ có một sự kiện mang tính chất bước ngoặt trong mối quan hệ của bạn.Có thể bạn sẽ đính hôn hoặc kết hôn.
Nếu bạn đã có mối quan hệ tình cảm, người bạn đời của bạn có thể nhận được sự thăng tiến hay giải thưởng. Vận may đó sẽ tác động lớn vào bạn.

[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Sư Tử năm 2015

Chúng ta cùng xem tử vi của sao Sư Tử trong năm ất mùi 2015 nhé.
Sư Tử (23/7-23/8)
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Cự Giải năm 2015
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Cự Giải năm 2015

Sư Tử độc thân có nhiều cơ hội để lựa chọn vì năm nay là một năm có nhiều người theo đuổi bạn. Bạn thích sự lãng mạn, ngọt ngào từ những mối quan hệ mà họ theo đuổi bạn tuy nhiên năm nay cũng là năm mà Sư Tử chưa muốn gắn bó lâu dài với một ai.
Với Sư Tử có người yêu, năm nay sẽ có những vấn đề nghiêm trọng xảy ra với hai bạn, vì thế hãy dành nhiều thời gian cho nhau hơn.

[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Cự Giải năm 2015

Chúng ta cùng xem tử vi của sao Cự Giải trong năm ất mùi 2015 nhé.
Cự Giải (22/6-22/7)
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Cự Giải năm 2015
[Mật Ngữ 12 Chòm Sao]Tử vi tình yêu của sao Cự Giải năm 2015

Nếu bạn đang yêu: 2015 là một năm đầy biến động với tình yêu của bạn. Có nhiều lúc tình yêu quá đỗi ngọt ngào nhưng cũng có khi lại xuất hiện những giận hờn vô cớ. Nên nhớ, khi có những bất đồng, đừng cố tranh cãi vì nó sẽ khiến cho mối quan hệ của bạn tồi tệ hơn. Hãy cố gắng nhường nhịn đối phương một chút để duy trì tình yêu này.
Tháng 2 và tháng 9 là khoảng thời gian có nhiều điều ngọt ngào nhất đối với một Cự Giải đã có nửa kia của mình.
Nếu còn độc thân: Bạn có thể dễ rơi vào một quan hệ thiếu cân nhắc chỉ vì đã độc thân quá lâu. Sự cô đơn khiến bạn muốn yêu nhưng mối quan hệ đó lại chưa được xem xét kĩ càng. Nên nhớ, hãy cho mình thời gian để tìm kiếm tình yêu đích thực, đừng vội vàng và nôn nóng để rồi cố có được người không thuộc về mình. Dù bạn còn cô đơn, chưa tìm được người yêu thì hãy thoải mái vui cười vì sự tự tin sẽ khiến cuộc sống của bạn thêm nhiệt huyết.

Thơ Tình Yêu 2015- Bài Thơ "Valentine Cuối Cùng"

Những bài về thơ tình yêu nhân ngày kỉ niệm tình yêu đôi lứa sẽ mạng lại cho bạn một mùa tình yêu ấm áp và hạnh phúc.
IMG

Bài Thơ : Valentine Cuối Cùng

Nếu valentine lại 1 mình trên con đường cuối phố
Cố kìm nén lại cảm xúc , cố dựng xây sao lại đổ
Vì 1 người ra đi bước chung lối ai rồi
Trước ghế đã cùng nhau ngôi sao hôm nay mình anh lẻ loi và
Nếu valentine 1 lần nữa cho anh là người đợi chờ
Ok, anh vẫn chấp nhận được yêu em dù dại khờ
Cho anh 1 lần nữa thôi được nắm tay em và nói
Em vẫn còn “yêu anh nhìu” dù vẫn biết là nói dối
Xin cho anh quên quên hiện tại để quay về nơi bắt đầu
Nơi chưa từng gặp em nơi mà con tim chưa biết đau
Chưa biết khóc chưa biết nhớ chưa biết ghen với nhà giàu
Thà anh vẫn chưa bik yêu ai để con tim này chưa rỉ máu
Anh thề đây là lần valentine cuối cùng mà anh còn quan tâm
Kể từ đây và mãi mãi con tim sẽ mãi lặng câm
Số kiếp cô đơn nên chẵng muốn ai đến bên cạnh
Dù thể xát héo khô vẫn mong 1 lần e yêu anh

Người yêu hỡi xin anh đừng
Quên tháng năm ta từng
Ngày xưa em đã yêu, yêu thật nhiều
Lời chia tay em muốn giữ vì đã lỡ sai mất rồi
Chỉ em và valentine cuối cùng

Từng giọt lệ rơi ngày nào xót xa
Dù cho lòng cố quên
Bao lời yêu dối gian của em từng trao
Valentine chỉ còn lại những giọt mưa ướt đôi vai
Khi bóng em vẫn còn mãi ở trong tim ko hề phai
Trong góc tối hỉ còn lại những ký ức thuộc về ai
Đó là em người con gái đã từng yêu xin đừng gặp lại

Cũng vẫn nơi đây vẫn đợi chờ chắc là anh khờ quá phải ko em ?
Hiện tại đắng cay kỷ niệm phai mờ cho dù có nói "sẽ mãi yêu em"
Đễ mãi quên 14-2 là định mệnh là cái ngày anh và em mãi xa nhau
Cho dù anh cố kìm nén đi nỗi đau
Hằng sâu trên đôi má
Đứng chết lặng nhìn dòng ng` bước qua
Niềm hạnh phúc khi họ trao nhau niềm tin yêu từ đôi môi
Em đã bước cùng ai rồi . Anh đã ước ôm em và nói
Chỉ lần này nữa thôi
Anh sẽ cố quên anh sẽ cố gạt bỏ hết hình bóng cũ
Dù anh tiếc kỷ niệm cũ
Biết là sẽ đau và biết là đắng cay
Xiết làn khói trắng vào tâm trí vật vờ cùng hơi men cay
Biết nước giọt mắt sẽ rơi nhưng con tim anh nào đâu có hay

Vậy thì thôi a sẽ xóa đi cứ chia 2 ngã đi
Đúng, chẳng còn lại đc j nên xin e cũng đừng nói chi
Ngày valentine ta đã hứa w nhau những gì
Lẽ ra phải nhận ra
1 lần sai sống với sự thật a đã biết rồi cũng đến
2 lần níu kéo bất chấp đổi thay nhưng sơi dây kia k còn bền
Kon số 3 sẽ là chấm dứt hãy cứ tự hỏi k thuộc về nhau ?
Khép lại cánh cửa đóa hoa hồng rơi cũng chính là lúc cho đôi ta
Bắt đầu 1 kết thúc vì a k thể cố gắng đổi thay
Biết bao nhiu ngày r` a vẫn nhớ cảm giác ấm áp còn trỗi dậy
Bình yên bây h là 1 nơi rất xa nơi đôi tay k thể với lấy
Bởi những điều đôi ta đã hứa cứ ngỡ là cả cuộc đời này
Buồn thật ! Valentine này k ai bên cạnh
Bực bội khi biết mình phải cô đơn nhịp đập trái tim ngày 1 nhanh
Khoảnh khắc này là phút cúi cùng a sẽ nhớ những ngày trước
Khóa chặt nỗi đau quên đi tất cả và 2 tiếng “yêu thương”

Nhìn thấy em bên ai dường như trái tim lặng câm
Trãi qua những tháng năm ngọt nào còn đâu
Chẳng tin nữa đâu khi lời yêu của em xa mãi
Nhớ em để giọt nước mắt rơi từng đêm này. 

Ghép lại một quá khư , hướng về một tình yêu bền vững và hạnh phúc sẽ đến với những ai có niêm tin vào nhau. Hãy cố gắng  nẵm giữ lấy hạnh phúc của bạn  ngay trong lúc này. Đứng để vụt mất rồi mới nuối tiếc. 

Những Tin Nhan Tinh Yeu Valentine 2015 đẹp nhất,Hay Nhất

Chúc bạn có một ngày Valentine 2015 thật vui bên cạnh những người yêu tuyệt vời của bạn. Và Chúc cho bạn sớm tìm được tình yêu đích thực của mình nhé nếu đang FA.Đặc biệt khi sử dụng những tin nhan tinh yeu 2015 hay và ý nghĩa này nhé sẽ mang lại nhiều ý nghĩa cho những ai đang có người yêu và đang fa tỏ tình người yêu
Những Tin Nhan Tinh Yeu Valentine 2015 đẹp nhất,Hay Nhất
Những Tin Nhan Tinh Yeu Valentine 2015 đẹp nhất,Hay Nhất

Anh có chữ “I”, anh có chữ “L”, anh có chữ “O”, anh có chữ “V”, anh có chữ “E”, và hãy cho anh biết làm thế nào để anh có “U”.
Nếu anh ở dưới địa ngục và em ở trên thiên đường. Anh sẽ ngước nhìn và hân hoan cùng em. Nhưng nếu anh ở trên thiên đường và em ở dưới địa ngục, anh sẽ cầu Trời gửi anh xuống bởi anh biết rằng thiên đường sẽ ko phải là thiên đường nếu thiếu em! 
Biết rằng anh không thể tặng em mặt trời. Cũng không thể gửi hoa qua điện thoại. Anh đành viết tin nhắn và gửi đến tim em tia nắng ấm của tâm hồn anh.
Mỗi ngày, khi Chúa mở cánh cửa thiên đường, Ngài nhìn anh và hỏi: ”Điều ước hôm nay của con là gì?!”. Anh trả lời: Xin Người hãy bảo vệ người đang đọc tin nhắn này!
Trên Trái Đất có 7.000.000.000 người. Và anh không hiểu vì sao anh chỉ nhắn tin cho mỗi mình em. Có lẽ vì 6.999.999.999 người còn lại không thể thay thế được em.
Tin nhắn 1:" I Love you." 
Tin nhắn 2: "Xin lỗi em, anh vừa gửi nhầm tin nhắn nhưng nếu em thích tin nhắn đó thì không cần forward cho anh, còn nếu không chấp nhận nó thì em hãy gửi trả lại TN đó cho anh. Xin cảm ơn." 
“Mọi người dạy cho anh biết rằng một giờ có 60 phút, một phút có 60 giây, nhưng không ai dạy anh rằng một giây thiếu em là một giây bất tận, một phút vắng em là một phút vĩnh hằng”
“Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó. Một nông trường bát ngát lá mơ xanh. Một dãy Trường Sơn trồng đầy sả ớt. Một dòng sông chứa đầy rượu Jonny. Ðể nơi ấy tháng ngày anh tu luyện. Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em''
Em yêu hãy nhìn lên trời đi! Các vì sao đang nói thầm với nhau rằng anh yêu em nhiều lắm. I LOVE YOU!
Em yêu hãy nhìn lên trời đi! Các vì sao đang nói thầm với nhau rằng anh yêu em nhiều lắm. I LOVE YOU!
Châu Âu ngủ, Châu Á cũng đang ngủ, Châu Mỹ đang tối dần, chỉ có đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này đang đọc tin nhắn của anh.
Có 1 lần Chúa hiện lên và hỏi anh "Nếu phải chọ giữa 1 người yêu hoàn hảo và $1000000000, con sẽ chọn gì?""anh trả lời anh chọn $1000000000, vì anh đã có em là người yêu hoàn hảo, cần thêm làm gì ?
Loading... 16% 37% 79% 100% DONE U are successfully loaded in my heart
Anh viết tên em trên cát nhưng sóng biển cuốn trôi đi, anh viết tên em trên bầu trời nhưng gió thổi bay mất, nên anh viết tên em trong trái tim anh nơi mà nó sẽ ở mãi …
Trong cuộc sống anh đã học được cách yêu thương, vui cười, hạnh phúc, mạnh mẽ, tích cực, trung thực, chân thành, vị tha nhưng anh đã không thể học được cách đừng nhớ đến em nữa.
Mùa Valentine lại đến… Chúc cho ai đó được hạnh phúc bên nửa yêu thương, chúc cho ai đó còn cô đơn sẽ tìm thấy 1 bờ vai chia sẻ, chúc cho ai đó sẽ tìm lại được nhau sau những tháng ngày xa cách... Chúc cho ngày lễ Valentines tràn đầy hạnh phúc, ko chỉ là nụ cười mà đôi khi những giọt nước mắt cũng là niềm hạnh phúc …

✿╔══╗
❊╚╗╔╝
✿╔╝╚╗
❊╚══╝
✿╔╗♥ღ
❊║║╔═╦╦╦╔╗
✿║╚╣║║║║╔╣
❊╚═╩═╩═╩═╝
✿╔╗╔╗
❊║║║║
✿║╚╝║
❊╚══╝♥Em Yêu♥


P/S:Còn gì bằng khi gửi nhữngTin Nhan Valentine 14-2 HAY NHẤT, tin nhan tinh yeu 2015, Tin nhan chuc mung tinh yeu KUTE,Những Tin Nhan tinh yeu độc đáo và cực ý nghĩa, sms tinh yeu kute, tin nhan chuc mung valentine HAY NHẤT, sms valentine tặng cho người yêu, bạn bè và bạn gái trong ngày lễ tình yêu trong năm 2015 đặc biệt khi người khác giới nghe những tin nhan tình yêu 2015 này khi kèm theo những lời yêu thương