Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu-Ngoảnh lại hóa tro tàn – Trinh shy

Nó đặt bàn tay vào tay vịn trên xe buýt, thân thể nhỏ bé lắc lư theo nhịp xe di chuyển. Trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai vệt mây hồng, đôi mắt to tròn vẫn nhìn chăm chú người ngồi ghế đối diện. Nó đã bảo mà, bọn họ vốn dĩ là có duyên.
Lần đầu nó gặp anh là trong một quán café nhỏ gần nhà, hôm đó nó ngồi trong góc quán, lặng lẽ nhâm nhi ly cacao nóng như ngày thường, trên tay là cuốn tiểu thuyết mới mua, trên tai đeo headphone đang bật bài Cry on my shuolder. Nó để ý anh trai bàn số 2 đã ngồi đó rất lâu rồi, trước cả khi nó bước vào quán. Màu vàng của đèn led chiếu chếch chếch vào khuôn mặt anh tôn lên nước da trắng, cả cái sống mũi thẳng nữa, thật đẹp trai. Nó nghĩ chắc anh vừa cãi nhau với bạn gái. Dù lúc nó vào chỉ có một mình anh ngồi đó thôi, chỗ ngồi phía trước sớm đã không còn ai. Nhưng nó vẫn biết chắc chắn trước đó đã có một cô gái ngồi ở đó, vì sao? Theo cái logic dở người của nó, điều trên có thể được chứng minh bằng các giả thuyết sau:
Thứ nhất, café ở đây rất nổi tiếng, bất kì sinh vật giống đực nào đến đây, đa số đều sẽ gọi café. Thêm vào đó, ba nó rất ghét uống nước cam, ba nó là đàn ông, suy ra đàn ông đi café sẽ không gọi nước cam.
Thứ hai, nhìn anh trai rất ngọc thụ lâm phong, chắc chắn không phải là công hoặc thụ, quán café lãng mạn như này, hẳn là nên đi cùng một cô gái.
Cuối cùng, một người đàn ông sẽ không làm anh trai đau lòng như vậy. Haizz!! Nó lại đa cảm rồi.
Nó cứ ngỡ anh trai sẽ ngồi một lúc lâu nữa nhưng anh trai lại đứng lên rồi, anh khoác chiếc balo xám lên vai rồi bước đến quầy tính tiền. Vừa hay chỗ nó ngồi là góc sát quầy, anh đứng gần nó như vậy, có vẻ ánh mắt của nó quá mức nóng rực, anh cũng quay sang nhìn nó. Giây phút đó trái đất trong nó như nổ tung, tròng mắt của anh đen như pha lê được che phủ bởi hàng mi dài, mang theo cảm xúc buồn man mác.
“But if you wanna cry
Cry on my shoulder”
Lời nhạc vang lên nhẹ nhàng càng làm cảm xúc trong nó dâng trào, “ực” nó biết, nuốt nước miếng trong lúc này thật sát phong cảnh nhưng nó “muốn” anh, muốn anh là của nó! Anh chỉ liếc qua nó một chút, xem nó như một sinh vật kì dị, dù sao anh đẹp trai như vậy hẳn là đã quen với những tình huống như vậy. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bước đi, nó chẳng biết làm gì cả, cũng không thể sấn tới làm quen, anh hẳn là cũng chẳng thích kiểu con gái trơ trẽn như vậy. Đêm đó, nó không ngủ được, nó nhớ đến đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lòng như có mèo cào, thổn thức. Nó cũng cảm thấy chính mình thật là dở người, vì một người xa lạ mà mất ngủ, nó điên rồi!
Sau hôm đó, nó đều chọn giờ đó đến ngồi ở quán café đó, mặc dù bình thường nó cũng hay đến nhưng không thường xuyên giống như bây giờ. Đời không như mơ, nó không còn gặp được anh nữa, nó thất vọng tràn trề. Ôm trái tim tan vỡ, nó vẫn sống bình thường chỉ là đôi lúc sẽ thẫn thờ nhớ về anh.
Đúng là trời không phụ lòng người tốt, nó vô cùng cảm kích thầy Anh Văn đã sắp xếp buổi học bù vào cuối kì để cho nó có thể ngồi trên chiếc xe buýt ấy. Tạm thời đặt cho nó cái tên sến súa là “Chiếc xe buýt định mệnh” đi. Hôm đó mặt trời như cái bánh kếp bị nướng quá lửa, nó thất tha thất thểu ra bến xe đi học bù, trong lòng còn oán trách phải đi học vào giờ này. Lúc nó lên xe, không nhiều người lắm, tâm trạng thoải mái không ít, nó liếc xơ qua để chọn chỗ ngồi lí tưởng, khi lướt qua hàng ghế gần cuối, nó choáng! Anh trai nó ngày nhớ đêm mong đang ngồi đó, tâm trạng tồi tệ phút chốc thăng hoa đến đỉnh điểm. Một đứa cuồng tiểu thuyết, cuồng những tình tiết cẩu huyết trong phim Hàn như nó ngay lập tức khẳng định rằng đây là duyên phận trong truyền thuyết.
Đôi chân vô thức bước về phía anh và rồi cuối cùng nó cũng thành công đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh. Không khó để nhận ra ý đồ đen tối của nó, xe có nhiều chỗ trống như vậy, mắc mớ gì cứ phải ngồi đó. Anh trai ngẩng đầu lên nhìn nó nghi ngờ nhưng cũng không nói gì cả, người ta căn bản là không thèm quan tâm thế mà cái đầu ngu ngơ của nó tự cho là anh không ngại. Khi xe buýt dừng lại, bỗng nhiên bên cạnh nó vang lên giọng nói trầm thấp của anh:
“Bạn này”
Đến rồi, đến rồi, có phải anh thấy nó khải ái, dễ thương siêu cấp vô địch, kìm lòng không đậu muốn làm quen rồi không.
“H..hả? Em không xài điện thoại nhưng..”. Nó lắp ba lắp bắp nói.
“Bạn mau tránh ra với, tôi phải xuống xe, xe sắp chạy rồi”. Anh không mặn không nhạt nói, trong mắt có sự xem thường, là sự xem thường đó.
Nó chỉ đơ ra rồi ngay lập tức đứng phắt dậy chạy xuống xe, sau đó cắm đầu mà chạy mà không hề để ý, trường học ở hướng ngược lại nha. Kết quả người ta học xong rồi nó mới tới lớp, bị thầy mắng cho một trận. Đem nỗi buồn về nhà chỉ có thể đọc tiểu thuyết để xoa dịu phần nào trái tim, cuốn truyện hôm nay nó đọc kể về một cô gái vượt trăm ngàn khó khăn theo đuổi một chàng trai, nó càng đọc càng thấy mình giống cô gái đó, càng đọc càng hăng. Không thể phủ nhận cuốn truyện đó như một liều thuốc tăng lực, cổ vũ cho ý chí theo đuổi anh trai mắt buồn của nó.
Không ngoài dự đoán của nó, ngày nào anh cũng ngồi xe buýt chuyến này, hôm nay nó cố gắng chau chuốt cho mình xinh đẹp lên một chút, không manh động như hôm bữa, nó chỉ đứng từ xa nhìn anh thôi. Người ta nhìn nó với anh mắt kì cục, nhiều ghế như vậy, nó đứng làm gì, mặt còn cười ngu ngơ như vậy. Bản thân nó bình thường lười vận động, tất nhiên là đứng một chút đã mỏi muốn chết, nó nhịn không đặng vẫn là ngồi xuống bên cạnh anh, mọi người xung quanh vẻ mặt như là đã sáng tỏ, hóa ra là cô bé làm hòa với bạn trai. Anh cũng không biểu hiện gì đặc biệt khi nó ngồi xuống bên cạnh, lần này nó rất thức thời, xe buýt dừng, nó ngay lập tức đứng dậy nhường đường cho “đại nhân”.
Nó đúng là con nhỏ điên khùng nhất quả đất này, ngồi xe buýt chỉ để được gặp anh, gặp được rồi lại ngồi xe buýt về. Tình yêu của nó căn bản là đốt tiền và mặt dày. Cứ thế trôi qua cả tháng, chính nó cũng phục mức độ kiên nhẫn của mình, nó ngu ngốc đến nỗi chỉ ngồi cạnh anh, không bày tỏ, không bắt chuyện, chỉ lặng lẽ như một chiếc lá. Đến tầm tháng 6, nó bị cảm, sổ mũi làm cái mũi nó hồng lên, thật mất hình tượng, nó ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại dùng khăn giấy lau nước mũi.
“Hắt xì!”. Nó hối hận rồi, đáng lẽ hôm nay nên ở nhà, bây giờ thì hay rồi, nước miếng nước mũi bay tứ tung.
“Hắt xì!” Tiếng hắt hơi phát ra từ phía bên cạnh, anh cũng bị cảm sao.
“Hắt xì!” Anh và nó thay phiên nhau hắt hơi, hai người giống như đang tấu hài. Sau khi lau nước mũi xong, nó ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt sâu hun hút của anh. Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng và cái mũi hồng hồng của nó, bỗng dưng bật cười. Nó nhìn đắm đuối vào nụ cười như ánh nắng của anh, cảm thấy tất cả công sức trước nay đều đáng giá.
“Anh cười rồi”. Nó vô thức nói. Không nói thì thôi, vừa nói xong mặt anh lại lạnh trở lại, có phải nó nói sai gì rồi không.
“Ý… của em là anh cười rất đẹp”. Nói xong đầu nó cúi xuống thật thấp để che giấu hai gò má đang nóng rực. Bỗng có một bàn tay chìa ra trước mặt nó, bàn tay anh mảnh khảnh, trắng trẻo như nước da trên khuôn mặt anh. Nó ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, thế nhưng lại thấy anh cười rồi, nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai khiến nó lại xao xuyến một hồi.
“Có thể cho anh một tờ khăn giấy không?” Khoảnh khắc đó, nó biết, từ bây giờ nó có thể viết cho chính mình một cuốn tiểu thuyết rồi.
Hôm nay là ngày thứ 15 kể từ khi anh và nó nói chuyện lần đầu tiên, càng ngày nó càng lún sâu vào tình yêu này, dù biết có hơi vô vọng nhưng nó quyết định hôm nay sẽ tỏ tình với anh. Ngồi vào bên cạnh anh như thường ngày, anh cũng khá quen với cái mặt dày của nó rồi, chỉ quay đầu cười nhẹ một cái.
“Anh này, anh có bạn gái chưa?” Nó dũng cảm mở lời, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Anh nhìn nó, trong mắt chẳng chứa một tí ngạc nhiên nào khi một cô gái hỏi mình điều đó, dường như anh biết một ngày nào đó nó sẽ nói vậy, suy nghĩ này khiến nó càng xấu hổ thêm. Hình như anh đã nhìn đủ rồi, liền dời ánh mắt lên cuốn sách đang đọc dở nhưng không quên trả lời:
“Tạm thời thì chưa”. Nó còn thấy khóe môi anh câu lên, nó hoa mắt rồi.
Nghe thấy câu trả lời của anh, nó cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nó tưởng anh sẽ lờ đi. Vì quá phấn khích, nó nhắm mắt nói nhanh: “Vậy anh gả cho em đi”.
“Gả?” Anh buồn cười nghe cách tỏ tình kì cục của nó.
“Ách..” Nó bị lậm tiểu thuyết cổ trang nên nói nhầm rồi “Là..em muốn làm bạn gái của anh”. Mấy chữ sau nó nói nhỏ xíu. Nó hồi hộp đợi câu trả lời của anh, mắt rơm rớm muốn khóc, nó tự biết mình bị ảo tưởng sức mạnh, anh ưu tú như vậy, còn nó ngốc như vậy, anh mà đồng ý thì anh bị điên rồi. Nếu anh từ chối, chắc sau này nó không dám ngồi xe buýt nữa, nó sợ ngồi rồi lại đau lòng.
“Được”. Nó ngạc nhiên nhìn anh muốn rớt hai con ngươi ra ngoài, anh thế mà nói được sao.
“Anh điên rồi”. Biết mình lại nói ngu rồi nó sửa lại ngay lập tức “Ách..anh đồng ý nhanh như vậy, không hỏi tại sao à?”
Anh nhìn nó nghiền ngẫm, đôi mắt hiện lên sự thích thú “Vậy thì..tại sao?”
Vì rất nhiều thứ, cái gì thuộc về anh nó đều thích cả, thích vô điều kiện “Không biết nữa, nhưng ít ra anh cũng phải ngạc nhiên chứ”. Nó nói không cam lòng.
Anh cười khì khì, lấy tay xoa đầu nó: “Ai nhìn vào mà không biết em thích anh muốn chết chứ”.
Quãng thời gian hai người bên nhau là thời gian đẹp đẽ nhất trong đời nó, họ mặc dù không giống những đôi tình nhân bình thường cho lắm nhưng những điều đó cũng đủ khiến cho nó mãn nguyện vô cùng. Anh không thích đến chỗ đông người, thỉnh thoảng dưới sự bám dính như kẹo cao su của nó vẫn sẽ cùng nhau nắm tay xem những bộ phim mà theo anh là vô bổ nhất thế gian. Có lúc, nó đưa anh tới quán café nó gặp anh lần đầu, mong ngóng anh có thể nhớ ra cô gái đã chứng kiến vết thương lòng của anh nhưng dường như anh chẳng có ấn tượng gì. Dù có hụt hẫng một chút, nó vẫn tự động viên bản thân phải quý giá những hiện tại, anh không nhớ thì sao chứ, mấy ai có thể khắc ghi hình ảnh người mà mình gặp lần đầu tiên.
Phần lớn thời gian hẹn hò anh đều dạy nó học bài, điểm số của nó ở trên trường tăng lên thấy rõ khiến bố mẹ nó mừng rỡ một hồi. Nó nhận ra số phận vốn kì diệu như vậy, đưa hai người xa lạ đến bên nhau, cho nó biết hạnh phúc trên đời thật giản đơn, chỉ cần ở bên cạnh anh mãi như vậy là đủ. Nó nhận ra thì ra anh cũng ấm áp như thế, và ngỡ như thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở đó.
Ba mươi hai ngày, giấc mộng lọ lem chỉ kéo dài một tháng một ngày đã dừng lại. Nó nhớ mãi ngày mưa nặng hạt hôm đó, anh chỉ để lại cho nó bóng lưng lạnh lùng.
Anh nói, vốn dĩ anh chưa từng yêu nó.
Anh nói, anh xin lỗi.
Anh nói, người con gái anh yêu..đã trở về rồi.
Nó đau đớn, mưa to như thế, nó lại nhớ rõ từng lời anh nói như thế. Vẫn biết chuyện rồi sẽ kết thúc, nhưng trái tim vẫn đau đớn, nước mắt vẫn rơi không ngừng lại được. Nó lặng nhìn cây xương rồng đã nở hoa trên bệ cửa sổ, ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt. Cây xương rồng đó từng suýt chết nhưng dưới sự cố gắng chăm sóc của nó, bây giờ lại nở hoa rồi. Vậy cớ vì sao, nó cố gắng vun đắp cho tình yêu của họ nhiều như vậy lại chẳng thể đâm hoa kết trái. Nó chờ điện thoại anh đã vài ngày rồi, vì anh nó đập ống heo đã nuôi suốt vài năm để mua một cái điện thoại chỉ để lúc nào cũng có thể nghe giọng nói trầm ấm của anh, nhiều ngày như vậy rồi, anh không thấy nhớ nó sao? Còn nó, nó nhớ anh da diết. Bởi vì yêu, cho nên chờ đợii, nhưng chờ không được người hồi tâm chuyển ý, chỉ chờ được thời gian mang đến sự cô độc và nghe trái tim mình lạnh dần.
Nó như một chiếc bóng dõi theo anh và cô gái đó nắm tay nhau ra khỏi trường, từ bao giờ tình yêu của nó lại trở nên hèn mọn như thế. Nụ cười của anh với cô gái đó thật khác khi cười với nó, cái khác đó hẳn là chân tình đi. Là bởi vì ngay từ đầu vốn dĩ trong trái tim anh không có được sự rung động nên ngay cả nụ cười đó cũng keo kiệt với nó sao.
Nó không gọi anh, nó cũng không níu kéo, trái tim người ta đã không có mình thì bất kì hành động nào cũng đều là vô nghĩa. Hãy cứ để anh nhớ mãi những nụ cười vô tư, dáng người kiên cường lúc anh rời đi, hãy cứ để anh lưu giữ hình bóng xinh đẹp nhất của nó, tất cả những tổn thương, nó sẽ cố gắng đóng gói và chôn đi, chôn cất cho cuộc tình của họ.
Ban đêm, nó mở nhật kí ra, viết vào trang cuối những dòng chữ mà nó muốn nói với chính mình, cũng tựa như một lời an ủi.
“Tình yêu không phải là ham muốn sở hữu, không phải là trong trái tim anh cũng có em, chỉ cần trong trái tim em có anh, trong đôi mắt em có hình bóng anh, chí ít, trong tuổi thanh xuân của em, trái tim em từng được điên dại một lần. Đối với em, đó cũng là một tình yêu đẹp. Hạnh phúc nhé! Anh trai mắt buồn!”
Nó cất cuốn nhật kí vào góc sâu nhất của kệ sách, cất đi tình yêu đầu cháy bỏng và đau đớn của mình. Nhìn lại chậu xương rồng cô độc trong đêm, không còn nhìn thấy hình ảnh tình yêu thất bại của chính mình mà nhìn thấy hình ảnh chính nó. Nó tự nhủ phải kiên cường như cây xương rồng, đứng trước sự khắc nghiệt của cuộc sống vẫn có thể đứng vững, rồi một ngày chính mình có thể nở ra đóa hoa tươi đẹp, rực rỡ nhất.
Có thể sau này nó có thể không gặp được người đàn ông nào ưu tú như anh nhưng cái gì đẹp đẽ, chẳng phải xuất hiện một lần trong đời đã đủ rồi sao. Chuyện gì cũng vậy, giống như chậu cây xương rồng đó, chúng ta phải nhìn nó với nhiều khía cạnh, cánh cửa cuộc sống chẳng bao giờ đóng đối với chúng ta, chỉ là chúng ta có đi đúng đường hay không mà thôi. “Bản tình ca đầu tiên” của nó tuy dang dở nhưng chứa đựng giai điệu thần kì nhất. Có lẽ trôi qua rất nhiều năm sau, khi nó ngoảnh lại nhìn quá khứ, tất cả hồi ức đó đều đã hóa tro tàn.

Truyện Ngắn Tình Yêu-Quên nó đi, yêu tôi nè! – Ty Nguyễn

1.
Đồng hồ báo thức vang lên. 5 giờ. Trời vẫn chưa sáng. Đèn đường còn đó, chưa tắt. Tôi chuẩn bị đi học. Nhà xa trường mà, chịu thôi. Nhưng dường
như nó đã tạo thành một thói quen trong tôi, kể cả khi không có tiết vào buổi sáng hay ngày nghỉ, tôi đều thức dậy vào khung giờ ấy. Mấy đứa bạn vẫn bảo tôi là nên kiếm chỗ gần trường để khỏi đi xa cho đỡ cực. Ừ thì đúng là nhiều khi cũng thấy cực thiệt nhưng mà được ở bên gia đình, được ăn cơm  nấu, được tự do thoải mái trong chính căn nhà yêu quý của mình vẫn là nhất mà. Với lại tôi là con một, chắc ba má sẽ cảm thấy cô đơn, buồn lắm khi không có tôi bên cạnh. Bởi vì thế nên cứ dậy và đi thôi!
Tôi đứng đó_cái trạm xe buýt gần nhà, quen thuộc đã gắn bó với tôi bao năm qua. Giờ này, nhiều người đã bắt đầu với bài tập thể dục buổi sáng; chị Sáu đang sắp xếp thịt, cá, rau, củ cho cửa hàng của mình; trong khi đó, bà Tư đang lom khom nêm nếm lại nồi nước lèo, bà thừa biết tôi sẽ không ăn sớm nhưng bà vẫn vui vẻ mời.
Xe tới rồi nhưng nó đâu. Lại trễ.
Thôi xe đi trước đi nhé, ta đi chuyến sau vậy.
– Xe chưa qua hả? Hôm nay, tôi đi sớm rồi. – Người được trùm kín mít bởi nón, khẩu trang, áo khoác, vớ; nó ung dung, chậm rãi bước đến gần tôi.
– Ừ sớm lắm, mới có khoảng chục chiếc xe buýt chạy ngang à. Mai mốt là tôi cho đi một mình.
– Tôi biết ông đâu có nỡ bỏ rơi người con gái mỏng manh, yếu đuối, dễ thương này. – Vừa nói, nó vừa làm dáng ỏng ẹo, người gì đâu mà điệu ghê.
Xe đến, chúng tôi lại ngồi chung. Thật ra tuyến đường này ít người nên có hai chỗ trống gần bên cũng là điều dễ hiểu; chuyến xe tiếp theo mặc dù đông học sinh, sinh viên nhưng vì lên xe ngay ở bến, thành ra hai đứa cũng vẫn vậy_ chung băng ghế, sát bên nhau.
“Chuyện người con gái mới biết yêu, yêu lần đầu
Nàng ngẩn ngơ, buồn vu vơ, nàng ngồi hát những sáng mưa buồn vương
Vì nàng chưa biết, biết yêu ai đâu bao giờ?
Nàng vô tư, ngây thơ, trắng trong
Nụ cười tươi như hoa sớm mai
Mới biết yêu, biết nhớ mong, biết đợi chờ…”
Giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, nó thì thầm hát bên tai tôi, không dám hát to vì sợ làm phiền người xung quanh.
– Sao cứ hát mỗi bài “chuyện về người con gái” thế? Tôi biết bà là con gái, phụ nữ rồi, khỏi hát nữa nha.
– Tôi thích đấy! – Nó vênh mặt.
– Thích hả? Vậy thôi hát tiếp đi, tôi chợp mắt chút đây. – Tôi nhắm mắt, người hơi ngã về sau để cho lưng và đầu tựa vào ghế.
– Ế, không được ngủ. – Nó dùng tay kéo mí mắt tôi lên. – Khang ơi, ông là con trai mà, ngồi đó coi đường đi, khi nào tới gọi tôi dậy. Để tôi ngủ xíu nha, hôm qua làm bài tới gần sáng luôn á.
Nói rồi, nó tựa đầu vào vai tôi mà ngủ. Ngày nào cũng thế mà, tôi luôn là cái gối để nó có được những giấc ngủ vội trên xe. Mà phải công nhận nó ngủ hay thật. Đường thì toàn ổ gà, ổ voi, xe thi chạy cà giựt rồi nhiều lúc thắng gấp muốn ngã nhào vậy mà nó vẫn ngủ ngon lành, chắc không có tôi thì nhiều khi tới chỗ, nó cũng chẳng biết mà xuống. Nó tên là Vy_ Nguyễn Ngọc Vy. Nhà nó và tôi cũng gần khoảng cách hai nhà chỉ có vài bước chân vì vậy vẫn thường đợi nhau đi học, mà chắc là chỉ có tôi đợi nó. Vy học chung với tôi từ những năm mẫu giáo, tính đến thời điểm này cũng gần 15 năm. 15 năm đã đủ thân thiết chưa nhỉ?


Hai tiết học đầu trôi qua, dù có buồn ngủ nhưng tôi vẫn ngồi thẳng lưng nghe giáo viên giảng và chép bài đầy đủ. Thật là một sinh viên nghiêm túc! Đâu có như ai kia, ngồi bên cạnh tôi, đến lớp mà nằm dài trên bàn ngủ gục.
– Đi ăn sáng không nhỏ Vy kia?
– Thôi làm biếng đi xuống dưới quá, không ăn luôn.
– Tôi biết mà, thế nào cũng nói vậy. – Tôi chìa ổ bánh mì ra trước mặt nó.
– Mua rồi hả? Cám ơn bạn hiền. – Ngay tức khắc, nhỏ Vy bật dậy, cầm ổ bánh mì không lời từ chối.
– Người thì ốm nhách như que củi, thân hình như học sinh cấp một, đã vậy con không chịu ăn uống đàng hoàng. Sao này có ma mới thèm lấy.
– Xin lỗi bạn Khang à,  nhỏ học sinh cấp một này gần 20 tuổi rồi nhá, có chồng con được luôn rồi nhá. Sao ông biết tôi chưa có ai, suy bụng ông ra bụng tôi hả? – Chắc bây giờ, nhỏ Vy đang nghĩ tôi là ổ bánh mì hay sao ấy, nó dùng hết sức cắn, xé cho bỏ ghét trước lời nói của tôi.
Tôi chỉ muốn quan tâm đến sức khỏe của nó thôi mà chứ có ý gì khác đâu. Nhưng mà nhỏ Vy có bạn trai rồi hay sao mà nói thế ta? Có đâu mà có, nó cũng như tôi à, là ế đó. Nhưng mà sao biết được, lỡ nó có rồi sao? Có thì có, chứ có sao đâu. Chuyện của nó, không liên quan đến tôi. Đúng vậy! Không liên quan!
… … …
Tan học, tôi và Vy cùng chen chút trên chiếc xe buýt đông người. Những ngày đầu đi học, nhiều khi thấy buýt chở đầy người cũng chẳng muốn về, đôi lúc còn ngồi đó chờ 20, 30 phút đợi cho xe vắng khách nhưng rồi cũng quen. Lúc đi xe trống, lúc về xe đông. Trên xe buýt nhìn xuống đường thấy nhiều thứ lắm. Từng dòng xe cứ nối đuôi nhau; những cặp vợ chồng rước con sau một ngày gửi nhà trẻ, đứa nhỏ khóc nhè vì tiếng kòi xe inh ỏi; rồi từng cặp trai gái ôm nhau, cười cười nói nói vui vẻ trên đường về, trong đó có mấy đứa bạn tôi. Thấy người ta có đôi có cặp nhiều khi cũng muốn được vậy lắm nhưng chắc do duyên phận chưa đến. Chứ tôi nhìn cũng được mà, không đẹp trai cỡ diễn viên Hàn Quốc nhưng đâu có xấu. Nhưng đời, ai biết được chữ ngờ. Biết đâu nay không có, ngày mai tôi lại có một cô bạn gái xinh xắn, ngoan hiền, nết na, thùy mị thì sao. Nào ai biết trước?
2.
Mỗi ngày đối với tôi thật đơn giản, hằng ngày thức dậy, đến trường, những lúc rãnh thì phụ má coi cửa hàng bán đồ dùng, sữa dành cho trẻ sơ sinh, tối lại lòng vòng tản bộ hít thở không khí trong lành cho dễ ngủ Tôi thì không mấy khi tụ tập bạn bè, chắc một năm chỉ có mỗi ngày họp lớp là gặp nhau đi ăn uống, trò chuyện.  Ba má nhiều lần cũng hỏi là có bạn gái chưa, dẫn về ra mắt gia đình. Hỏi vậy thôi, chứ nhìn tôi là biết mà, có ai đâu.
* Tít… Tít… Tít…*
Có tin nhắn. Ai mà nhắn đêm hôm vậy, cũng hơn 12 giờ còn gì.
– Mai đi học, khỏi đợi tôi nha. – Thì ra là tin từ nhỏ Vy
– Ừ. – Tôi nhắn lại.
Chắc là Vy đi ăn cưới hay sinh nhật rồi.
… … …
Sáng đến, tôi đi học một mình. Cũng thấy thiếu thiếu gì đó khi không có ai đó ngồi kế bên hát “chuyện về người con gái”, rồi tựa đầu vào vai ngủ. Nó chỉ nghỉ có một bữa thôi mà.
Không!
Vy không nghỉ học. Trước cổng trường, tôi thấy nó. Vy đang được một đứa con trai chở đi học, là thằng Bình_ là bạn cấp ba của chúng tôi, cái thằng vốn nổi tiếng chuyên đi tán gái bởi có mã ngoài đẹp trai, giàu có. Không lẽ, Ngọc Vy lại …
– Ê Vy, sao thằng Bình nó chở bà đi học vậy? – Vừa vào đến lớp là tôi hỏi ngay.
– Ông thấy rồi hả? Thôi không giấu bạn bè lâu năm làm gì, Bình là bạn trai tôi. Trường Bình cũng gần đây nên tiện thể chở tôi đi học luôn. Vậy là từ nay không đi xe buýt với ông nữa rồi.
Không biết có nghe lầm không vậy trời. Cái gì mà “Bình là bạn trai tôi”. Quen hồi nào mà mình không hay, không biết thế. Ghê thiệt. Đã vậy còn chở nhau đi ăn sáng rồi mới đến trường, ăn mà không nói làm tôi xơi luôn một lúc hai hộp xôi, no muốn chết. Hết người quen hay sao mà đi quen thằng đó, nó có gì tốt đẹp hơn tôi. Tôi ghét bà Vy ơi. Ghét. Ghét. Ghét. Uả? Mình sao vậy nè?
Kết thúc buổi học, tôi cũng về một mình. Ngày gì mà xe vắng khách thế? Hay là ai cũng có đôi hết rồi cùng chở nhau trên chiếc xe máy, xe đạp; chỉ có mỗi mình tôi là cô đơn? Cảm thấy buồn. Tâm trạng tôi từ sáng đến giờ cứ sao sao ấy, khó hiểu lắm. Tự dưng thấy ai đó có bạn trai, cảm xúc trong tôi lại kì cục thế nào. Chắng lẽ, tôi đã… Chắc không phải thế đâu!


Rồi một ngày, hai ngày, một tháng trôi qua, tôi và nhỏ Vy dã không đi học chung. Sự trống vắng trong tôi ngày một tăng lên lạ kì. Tôi bị sao rồi.
Vẫn như thường lệ, tôi ra trạm đón buýt nhưng hơi trễ hơn mọi ngày một chút do đêm qua nằm trằn trọc suy nghĩ lung tung chuyện không đâu.
Trong dáng ai mà quen quen.
– Ngọc Vy! – Tôi mừng rỡ, gọi tên nó thật to. – Thằng Bình đâu mà đứng đây đón xe vậy?
– Bình nói là có việc nên tôi đi xe buýt.
Hình như Vy đang có việc gì buồn. Lên xe, nó không nói, không cười không hát, không ngủ như mọi khi. Phải giúp nó vui mới được, chứ lâu ngày mới đi chung mà mặt mày như thế sao được.
– Nghe nhạc ha. Bài bà thích này. – Tôi gắng tai nghe vào cho Vy, mở đúng bài “chuyện về người con gái”
Trời ơi, sao vậy? Vy không những không vui mà còn buồn thêm. Rồi bỗng dưng nước mắt nó rơi. Vy không nói, tôi cũng không nói, hai đứa ngồi lặng im.
Trên lớp học, tâm trạng Vy cũng không khá hơn. Do đến ngày tôi trực nhật nên phải ở lại dọn đồ, đóng cửa, trả chìa khóa phòng nên về trễ hơn các bạn. Bước xuống cổng trường, tôi thấy Vy vẫn chưa về; hằng ngày, thằng Bình rước đúng giờ lắm mà.
– Chưa về hả Vy?
– Tôi đứng đợi Bình. Khang về trước đi.
Đúng là “Mới biết yêu, biết nhớ mong, biết đợi chờ…”
Tôi đứng đấy, đợi cùng Vy. Cái thằng bạn trai gì đâu mà vô tâm hết sức, hơn 30 phút mà không có lấy một tin nhắn cuộc gọi điện
– Bình đến rồi, tôi về nha. Cám ơn ông.
– Ừ, bà về đi. – Tôi tạm biệt Vy.
Không phải nói, tôi mà có bạn gái là không bao giờ để cô ấy chờ đợi như thế đâu. Thà là tôi đứng mòn mỏi trong 1, 2 giờ chứ ai mà nỡ lòng nào để người con gái mình yêu phải trông chờ.
3.
Hôm nay là sinh nhật của Ngọc Vy. Tôi sửa soạn thật đẹp để qua nhà tặng quà cho nó.
– Con chào bác. Vy có ở nhà không bác? – Tôi hỏi má của Vy.
– Nó vừa mới ra khỏi nhà với thằng Bình Khang ơi. Con ở lại đây chơi, dù sao tối nay đến tối, con cũng phải qua đây dùng tiệc cùng gia đình bác mà.
– Dạ, để con phụ bác nha.
Nghe tới tên thằng Bình là tôi khó chịu. Khi xưa, vốn đã không ưa nó, dạo này càng thêm ghét cay ghét đắng. Thằng đấy không biết gia đình, người thân, bạn bè Vy đang chờ hay sao mà chở nhỏ đi từ chiều đến giờ vẫn chưa về. Không biết đi đâu mà lâu vậy?
Trên đường đi lấy bánh kem cho Vy về, cũng gần nên tôi đi bộ, khi đi ngang qua bãi đất trống thì tôi gặp nhỏ Vy. Nó ngồi bệt dưới đất làm bẩn cả cái váy trắng đang mặc, hình như đang khóc. Tôi vội chạy đến bên nó.
– Sao ngồi ở đây vậy nè? Về nhà đi, mọi người đang đợi Vy đó.
Nó vẫn ngồi đó. Khóc.
– Thôi để tôi đưa bà về. – Tôi dìu Vy dậy và cõng trên lưng.
Tôi bước đi chầm chậm trong khi những giọt lệ của Vy vẫn không ngừng rơi và rớt trên vai tôi. Rồi bỗng nó hát. Tiếng khóc và tiếng hát của nhỏ Vy hòa làm một, nghe khiếp lắm:
“Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời?
Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời?
Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi
Chắc ta vội vàng quá…..
Nào đâu biết yêu…
Nào đâu biết sẽ xa nhau…”
– Bình vừa mới chia tay tôi đó Khang ơi!
Tôi im lặng.
– Sao kông nói gì vậy? – Vy tát vào lưng tôi một cái rõ mạnh; bao nhiêu nước mắt nước mũi nó dùng dầu quệt qua quệt lại dính hết lên áo tôi, gớm ghê.
– Mày điên à con nhỏ kia?
– Ừ, tao đang điên đây? – Từ trên lưng nó nhảy xuống, hét thẳng vào mặt tôi và chạy về nhà.
Khi thấy bộ dạng con gái mình như thế, má Vy có hỏi nhưng nó trả lời rất tỉnh. Nó bảo là bị chó rượt, chạy nhanh quá nên vấp té vào vũng nước.
Trong suốt buổi tiệc, Vy cũng rất vui vẻ, luôn tươi cười với mọi người, chắc là đã ổn hơn rồi. Thằng Bình thật đúng là trơ trẽn, không còn ngày nào khác mà lấy ngày vui của Vy ra, nói chia tay. Đúng là không biết suy nghĩ! Nhưng không hiểu sao từ lúc biết Vy và Bình như thế, tôi lại thấy vui vui trong lòng. Không biết từ bao giờ, tôi lại lấy nỗi buồn của người khác làm niềm vui cho mình vậy trời? Đừng nói… Đừng nói là tôi thích Vy rồi nha? Phải không vậy? Ôi, tôi cũng không biết nữa.
* Tít… Tít… Tít…*
– Mai đợi tôi đi học chung nha. – Vừa mới nghĩ đến là Vy xuất hiện liền.
– Ừ, nhớ dậy sớm đó.
4.
Ôi, buồn ngủ quá! Đêm qua có ngủ được đâu, do nằm nghĩ chuyện mình và ai kia. Nhưng có một điều không ngờ là nhỏ Vy đã có mặt ở trạm xe buýt trước cả tôi, đây là lần đầu tiên đó. Bất ngờ thật.
– Hôm nay thế nào Vy?
– Thật là vàng tươi. – Tay Vy chỉ vào cái áo rực rỡ trên người.
– Ý tôi hỏi tâm trạng của bà đó.
– Rất bình thường.
Cũng lâu rồi mới có cảm giác thế này, cảm giác khó tả khi có Vy ngồi bên cạnh. Và Vy lại hát thỏ thẻ:
“Rồi từ dạo ấy đến hôm nay đã bao ngày
Ngày xa anh buồn biết mấy
Ngày em khóc, nỗi nhớ vẫn còn đây”
– Vy chưa quên được nó à?
– Đâu có quên nhanh như vậy được.
– Thì kiếm ai khác mà yêu là quên được thôi.
– Biết yêu ai?
– Khang nè!
Tôi vừa nói gì thế? Vy có hơi ngỡ ngàng trước lời nói của tôi. Nhưng mà lỡ rồi thì tới luôn. Mình phải mạnh mẽ lên.
– Vy ơi, Khang … thích … Vy … hay … là … tụi … mình … yêu … nhau … đi…
Cái câu có mấy chữ mà tôi cứ ấp úng mãi. Xung quanh lại có người nên tôi đâu có dám nói to. Tôi tự nhận thấy mình ngu ngốc khi tỏ tình như thế này. Vy quay sang hướng khác, mắt nhìn ra phía đường. Chắc là tôi thất bại rồi.
Bỗng Vy ngồi sát lại hơn, đầu tựa vào vai tôi, có lẽ là sắp ngủ.
– Vy cũng định nói với Khang thế đấy! – Vy nói nhỏ vào tai tôi.
– Hả? Hả? Vy nói gì, nói lại đi Vy!
– Không nói đâu, không nghe thì thôi.
Tôi biết tôi vừa nghe gì. Nghe thật mà. Là sự đồng ý của Vy. Thật là hạnh phúc quá. Tình yêu của tôi đã đến rồi đây, đang ở ngay bên tôi. Vy ơi, Khang hứa sẽ không bao giờ làm Vy buồn giống như cô gái trong bài hát “chuyện về người con gái đâu”. Khang sẽ viết nên một bảng tình ca về người con gái tên Vy thật lãng mạn, đáng yêu. Tôi cũng vừa nghĩ ra luôn đây:
– Hai đứa mình yêu nhau nhá,
Tình anh trao em luôn thiết tha.
Hằng ngày, anh sẽ mãi hát ca,
Để cho em được cười ha ha.
Nếu có giận anh thì đừng mách má,
Vì anh sợ bị má em la.
Cho đến khi đôi ta đã già,
Tình này cũng mãi không phôi pha.
Nghe có vẻ hơi “rẻ tiền” nhưng nó chứa biết bao tình cảm của tôi đấy, để lát nữa hát cho Vy nghe mới được, giờ thì Vy ngủ rồi. Tôi cũng tựa vào nhỏ và ngủ thôi. Đành nhờ chú xé vé xe buýt đánh thức dùm hai đứa vậy.

Truyện Ngắn Tình Yêu Hay-Người Lạ ở quán Không Quen – LuLu

Chỉnh xong hiệu ứng dòng subtitle cuối cùng, tôi hài lòng thả mình vào ghế sofa, nhâm nhi tách cà phê nóng. Tôi có thói quen uống cà phê vào buổi sáng. Cà phê đen. Không đường. Những ngụm đầu tiên sẽ rất đắng. Nhưng những ngụm sau, khi cái đắng từ từ tan đi, đọng lại đầu lưỡi là vị ngọt sắc có thể làm rung động mọi tế bào. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã thích mê cảm giác chờ đợi sự chuyển biến vị giác dữ dội này.
Hôm nay là chủ nhật. Trời lạnh và mưa phùn. Kiểu thời tiết này làm tôi nghĩ tới lò sưởi, bà cụ già, những cuộn len và mèo. Nhắc tới mèo, tôi ngó chiếc sofa đối diện. Mèo đã tỉnh. Nó tới đây từ tối qua, giữa lúc mưa to nhất và khóc nức nở. Tôi không dỗ dành con bé. Tôi tin rằng khóc lóc thỏa thuê chính là liều thuốc tốt cho những bệnh nhân bị tổn thương tình cảm. Trong nước mắt có muối và muối có thể  khiến vết thương mau lành theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
-Chị đang làm gì đấy?
-Chỉnh lại subtitle.
-Bài gì?
-My Valentine.
Mèo “a” lên một tiếng rồi im lặng.
-Uống cà phê không?
-Vẫn không đường à?
-Ừ.
-Chịu chị thật đấy.
Tôi đẩy cà phê về phía Mèo. Con bé nhấc chiếc tách sứ, chăm chú ngắm làn khói lơ lửng bay lên từ miệng cốc rồi chậm rãi nhấp ngụm đầu tiên. Trán nó khẽ nhăn lại. Mèo vẫn luôn thích đồ ngọt.
-Chị mở “My Valentine” được không?
 “If there were no words
No way to speak
I would still hear you
If there were no tears
No way to feel inside
I’d still feel for you
And even if the sun refused to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You’re all i need
My love, my valentine”
-Trước kia chị rất hay hát bài này.
-Ừ.
-Sao bây giờ chị không hát nữa?
 Vì sao ư? Chính tôi cũng rất nhiều lần tự hỏi mình. Ba năm qua, tôi vẫn giữ thói quen làm subtitle các bài hát tiếng anh, uống cà phê không đường, một mình ngồi ở Không Quen tối chủ nhật nhưng chưa một lần hát lại “My valentine”. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy bản thân thật kì lạ.
-Em …có muốn nghe chuyện của chị không?
-Chuyện gì cơ?
-Mối tình đầu của chị.
Ở góc khuất trên đường Nguyễn Chí Thanh, có một quán cà phê nhỏ tên là Không Quen. Quán hai tầng, mỗi tầng có 4 bộ bàn ghế với gam nâu và trắng làm chủ đạo. Chị chủ quán du học ở Đức về, tiếng Đức chỉ biết đôi câu nhưng tiếng anh lại nói rất thạo. Tôi thường tới đây vào sáng chủ nhật và gọi một tách cappuccino.
Khách  tới Không Quen đều rất đặc biệt. Phần lớn là dân du học. Một ít là dân chuyên ngữ. Số nhỏ còn lại không giỏi tiếng Anh nhưng rất giỏi tiếng Việt. Chúng tôi không biết tên nhau, chỉ gọi nhau theo nick trên diễn đàn như “Mèo Đi Hia, Khoai Lang, Sóc, Hồng Trà….”. Cũng có vài người dùng tên thật, số khác thì không. Chẳng ai lấy đó làm phiền. Trên tường của Không Quen có rất nhiều bản nhạc, những bản dịch lời Việt được in thành xấp dày và ghim trên tường một cách trang trọng. Quán không mở nhạc trừ khi có dịp đặc biệt. Đấy là khi khách của quán hoàn thành một bản dịch, chị chủ quán sẽ chạy bài hát đó bằng chiếc DVD Sony cũ để mọi người cùng nhận xét. Những bản dịch sau khi sửa hoàn hảo sẽ được ghim trên tường của quán để kỉ niệm. Ít ai biết rằng những bản Vietsub trong các MV ca nhạc họ nghe hàng ngày lại ra đời từ quán cà phê nhỏ này.
Người Lạ rất nổi tiếng ở Không Quen. Những bản dịch của anh được chúng tôi truyền nhau xem, tên anh được nhắc đi nhắc lại trong các cuộc thảo luận nhưng Người Lạ vẫn là một ẩn số. Rất ít người đã gặp anh. Tôi cũng chưa từng.
-Người Lạ trông như thế nào hả chị? Tôi ngồi trước quầy pha chế của quán, tay ngoáy đều tách cà phê.
-Cao. Đeo kính. Nói chuyện khá hay.
-Anh ấy có hay tới đây không?
-Thỉnh thoảng. Nhưng cậu ta thường tới vào buổi tối. Ngồi một lát rồi đi. Và chỉ gọi cà phê đen không đường.
-Đắng vậy mà uống nổi ư?
-Uống quen rồi thì còn thấy ngọt hơn cappuccino của em cô nhóc ạ.
-Thế anh ấy làm gì?
-Chị không hỏi nhưng chắc là dân kĩ thuật. Cậu ta sửa giúp chị cái DVD này đấy.
-Anh ấy giỏi quá nhỉ!
Tôi thích Người Lạ. Không phải ngưỡng mộ. Là thích. Thậm chí còn nhiều hơn cả thích. Tôi đã nhận ra cảm giác trái tim mình thổn thức khi lần đầu đọc bản dịch của anh ở Không Quen – bản dịch “My Valentine” của Martina McBride. Với những người yêu thích chuyển ngữ như chúng tôi, mỗi bản dịch đều đại diện cho tâm hồn, lời dịch càng hay chứng tỏ tâm hồn người dịch càng sâu sắc. Vậy nên những rung động đầu tiên của hai trái tim không phải bắt đầu từ ánh mắt, nụ cười hay cái chạm tay mà từ chính những câu chữ giản dị những đầy xúc cảm.
 “Ngay cả khi chẳng cất nên lời
Dẫu chẳng có cách nào diễn đạt
Thì em vẫn nghe thấy tiếng anh.
Dẫu cho nước mắt chẳng thể tuôn rơi
Cảm xúc trong lòng chẳng thể nào bộc bạch
Thì em vẫn cảm nhận được anh
Ngay cả khi mặt trời chẳng buồn chiếu sáng
Thậm chí sự lãng mạn cũng lạc mất vần điệu
Thì con tim em vẫn mãi thuộc về anh
Cho đến tận cuối cuộc đời
Anh là tất cả của em
Tình yêu của em, vị thần của em”
Tôi nhớ có một nhà báo đã viết về “My Valentine” như thế này: “Những 7x, 8x từng viết nhật ký và chép lại lời bài hát trong cuốn sổ tay, trong những trang lưu bút hay lá thư tình mãi không dám gửi giờ đây đã trở thành những bà mẹ bận rộn với hàng tá công việc gia đình và những đứa trẻ, đã xếp lại mối tình thơ năm ấy như những bức ảnh bị lãng quên, có còn nhớ bài ca từng làm trái tim mình thổn thức, từng cảm thấy những lời ca da diết ấy như là viết riêng cho mối tình của chính mình?”. Tôi nghe “My Valentine”  lần đầu trong cuộn băng cassette cũ và yêu bài hát này ngay từ giai điệu đầu tiên. Sau đó tôi dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm bản dịch của “My Valentine” trên mạng, trên các tạp chí, các chương trình ca nhạc nhưng không bản dịch nào mang lại cảm xúc trọn vẹn cho đến khi tôi tới Không Quen và nhận thấy những ngón tay mình run rẩy khi đọc bản dịch của Người Lạ.
Sau cuộc trò chuyện với chị chủ quán, tôi chuyển thời gian tới Không Quen sang buổi tối, đổi Cappuccino thành cà phê đen không đường.
-Sao dạo này lại tới đây vào buổi tối thế?
-À…buổi sáng em bận.
-Em cũng bỏ luôn cappuccino rồi à?
-Vì em muốn đồi khẩu vị một chút.
-Thấy thế nào?
-Rất đắng
-Khi nào em thấy vị ngọt thì anh chàng em đợi sẽ tới thôi cô bé.
Lần đầu tôi gặp Người Lạ là vào một buổi chiều mưa. Hôm đó tôi ghé qua Không Quen để đưa chị chủ quán cuốn “Nghệ thuật pha chế cà phê Ý”.
-Chị định trả thù lao cho em thế nào?
-Tặng em anh chàng kia nhé.
-Anh chàng nào cơ?
-Người đang ngồi một mình gần cửa sổ ấy.
-Ai vậy chị?
-Người khiến em đổi từ Cappuccino sang cà phê không đường.
Không Quen ngày mưa khá vắng khách. Cả tầng một chỉ có mình Người Lạ. Anh ngồi nghiêng người về phía cửa sổ nên tôi không nhìn rõ mặt. Áo ca rô kẻ sẫm màu, tay áo xắn lên một cách tùy hứng.
-Em…có thể ngồi đây được không?
-Nếu anh nói “không” thì em sẽ làm thế nào?
-Em sẽ hỏi tới khi anh đồng ý mới thôi.
-Vậy tốt nhất là anh nên nói “ cứ tự nhiên” rồi.
Tôi ngồi đối diện Người Lạ. Cảm giác như đang trong mơ.
-Em cũng thích cà phê không đường à?
-Em mới thích gần đây thôi.
-Người uống cà phê không đường chỉ có 2 kiểu: một là thói quen ngay từ khi bắt đầu uống cà phê, hai là bị kích thích đặc biệt.
-Chắc em thuộc loại 2. Bị tình yêu kích thích.
-Anh thì bị cái lười kích thích. Người Lạ bật cười.
-Sao lạ vậy?
-Hồi du học ở Mỹ, anh thường uống cà phê Trung Nguyên. Có lần hết đường mà siêu thị lại xa nên thử uống cà phê không đường xem sao. Lâu dần thành quen. Quen thành nghiện. Cuối cùng không bỏ được.
-Thế anh làm subtitle là do cái gì kích thích?
-Do nhớ tiếng Việt. Cả ngày chỉ nói tiếng Anh nên anh rất thèm nhìn thấy tiếng Việt, nghe ai đó nói tiếng Việt. Nên anh làm Vietsub các bài hát tiếng anh cho bọn bạn để khi nào cùng bọn nó nghe nhạc thì cũng thấy tiếng Việt chạy trên màn hình.
-Anh rất thông minh!
Người Lạ im lặng, gõ nhẹ tách cà phê. Một lúc sau anh mới tiếp tục câu chuyện.
-Em biết anh đúng không?
-Anh rất nổi tiếng ở đây.
-Vì những bản dịch…
-Và hành tung bí ẩn nữa. Tôi bổ sung.
-Em thú vị thật đấy.
-Thực ra em rất….thích anh.
Người Lạ hơi giật mình rồi ngay lập tức nở nụ cười.
-Tỏ tình trong lần gặp đầu tiên không phổ biến lắm đâu.
-Em nghiêm túc mà.
Lần này Người Lạ không cười nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Cái nhìn xoáy sâu và sắc bén.
-Em thích anh hay thích các bản dịch của anh?
-Em thích anh.
-Em không biết gì về anh mà lại nói thích anh sao?
-Em…
Sau hôm đó tôi không gặp lại Người Lạ. Chị chủ quán nói rất lâu rồi anh không tới đây.
-Chị có thể hỏi giúp em anh ấy đang làm việc ở đâu không?
-Em định tới công ty người ta bắt người à?
-Em chỉ muốn gặp lại anh ấy thôi.
-Một ngày nào đó em sẽ gặp lại cậu ta ở Không Quen.
-Nhưng em rất nhớ anh ấy. Em nhớ anh ấy phát điên lên.
Lần thứ hai gặp lại Người Lạ là ở cửa thang máy công ty. Tôi và anh, một người đứng trong, một người ngoài cửa.
-Đã lâu không gặp.
-Sao em lại ở đây? Người Lạ rất ngạc nhiên khi thấy tôi trước cửa thang máy.
-Anh không thấy em mặc đồng phục của công ty sao?
-Em làm việc ở đây à?
-Chính xác là từ hôm nay. Tổ dự án do anh phụ trách, thưa trưởng nhóm.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu chủ động bước vào thế giới của Người Lạ. Tôi kiên nhẫn làm việc cạnh anh hai năm, học tất cả các thói quen của anh, uống cà phê đen không đường, nghe bản nhạc anh thường nghe, học nấu các món ăn anh thích…Tôi tin một ngày nào đó trái tim anh sẽ rung động vì tình cảm chân thành này.
Sinh nhật anh, tôi tự tay làm một chiếc gato vị cà phê, cẩn thận viết dòng chữ “My Valentine” trên lớp kem bơ mềm mại. Tôi hẹn Người Lạ ở Không Quen.
-Anh không xứng với hai chữ này đâu.
-Em thấy anh xứng là được. Tôi đặt phần bánh ngọt trước mặt anh. Em phải học rất lâu mới làm được chiếc bánh này. Anh sẽ vì em mà nếm thử một chút chứ?
-Dù anh có ăn hết chiếc bánh này, anh cũng không thể trở thành “My Valentine” của em.
-Anh chưa bao giờ thử làm sao biết không được?
-Anh biết. Dù em có cố gắng bao nhiêu cũng vô tích thôi. Vì anh không thích phụ nữ.
Tôi dừng câu chuyện,  bước về phía bếp pha thêm cho mình một tách cà phê. Mèo rõ ràng bị sốc vì những gì con bé vừa nghe được.
-Sau đó thế nào?
-Chẳng thế nào cả!
-Chị đã vì anh ta làm nhiều việc như vậy mà lại quyết định từ bỏ ư?
-Thì chị đâu thể thay đổi giới tính của anh ấy. Nói cho cùng chúng ta vẫn là nô lệ của sinh học. Một thời gian sau anh ấy sang Mỹ. Có lẽ giờ này đã có bạn trai rồi.
-Chị…có buồn không?
-Có. Lúc đó chị bị trầm cảm một thời gian dài, cứ một tháng lại say đôi ba lần. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Chẳng phải chị đã có thể kể cho em nghe chuyện về anh ấy rồi ư?
-Vâng.
-Mèo này, sao em cãi nhau với người yêu?
-Em phát hiện anh ta vẫn còn quan tâm tới mối tình đầu.
-Em nghe câu này chưa “ Mỗi chàng trai đều có một cô gái mà bạn không thể đụng chạm vào. Cô ấy tên là mối tình đầu”. Nhưng cô ấy chỉ là quá khứ thôi. Em mới là hiện tại.
-Chị nghĩ em nên làm lành với anh ấy à?
-Ừ. Đâu phải ai cũng có thể ở bên mối tình đầu của mình chứ! Quan trọng là cả hai đứa vẫn yêu nhau.
Mèo vẫn ngồi im trên sofa. Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng rè rè của máy xay. Khi hương cà phê đã thấm trọn cả căn phòng, tôi nghe tiếng bước chân rất khẽ.
-Chị để dành cà phê cho hai đứa nhé.
-Vâng.
Mèo đi rồi tôi lười biếng dựa người bên kệ bếp. Đồng hồ trong phòng khách vừa đổ chín hồi dài. Tôi khẽ mỉm cười bỏ thêm một nắm cà phê nhỏ vào máy xay. Chỗ hạt này vừa cho bốn người.
Cùng lúc đó điện thoại trong túi cũng ngân nga hát những giai điệu đầu tiên. Trên màn hình nhấp nháy, My Valentine đang gọi tới.

Truyện Ngắn Tình Yêu-Dương cầm cô đơn – Hoa Dã Quỳ

Đông bước đi lặng lẽ trên con đường vắng nồng nàn hương hoa sữa của đêm thu Hà Nội. Màn đêm tĩnh lặng, những ồn ào tất bật thường ngày của khu phố nhỏ dường như cũng đã ngủ say ở một chốn bình yên nào đó. Ánh đèn đường chiếu xuống bóng anh đổ dài trên mặt đất, cô đơn và mệt mỏi.
Chẳng hiểu sao hôm nay Đông cảm thấy mình trở nên yếu đuối lạ. Anh không muốn về nhà, anh ghét cái cảm giác khi phải ngồi ăn cơm một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé lụp xụp lúc nào cũng phảng phất mùi ẩm mốc dù ngày nào anh cũng dọn dẹp rất gọn gàng. Đông tặc lưỡi nghĩ đến tài sản duy nhất của mình đang nằm trong tiệm sửa xe mà thấy đau đầu. Không có nó, anh chẳng biết lấy gì để kiếm cơm. Đêm nay đang trên đường đi chở khách thì anh gặp tai nạn, chiếc xe đang chạy đột nhiên lảo đảo rồi ngã nhào ra mặt đất, cũng may là mạng anh lớn nên vẫn còn giữ lại được, chỉ tội nghiệp cho chiếc xe không biết ngày mai có sửa kịp để anh còn đi làm hay không.
Lê đôi chân mệt mỏi trên đường, đột nhiên có tiếng dương cầm ở đâu đó phát ra khiến anh chùng bước. Đông dáo dác nhìn quanh để xem thứ âm thanh quen thuộc của bài hát “Đêm nằm mơ phố”kia phát ra ở nơi nào, và trong khoảnh khắc anh nhìn thấy bóng một cô gái đang ngồi đánh đàn trên khung cửa sổ tầng ba của ngôi nhà đối diện.Giữa không gian yên tĩnh, tiếng đàn của cô thánh thót và ngọt ngào gợi lại trong anh những năm tháng tuổi thơ khi mẹ anh còn sống. Ngày đó, vào những đêm trời trở gió, mẹ thường ôm anh vào lòng và cất lên những lời hát tha thiết và đượm buồn như vậy.
Đông dựa người vào một gốc cây bên đường, mắt anh hướng về nơi cô gái đang ngồi, mái tóc dài của cô in lên rèm cửa sổ khẽ lay động, có nét gì đó rất dịu dàng và đằm thắm, tiếng đàn kia như đang ru anh vào cõi mộng.
Trong căn phòng ở tầng ba ngôi nhà.
Đan nhắm mắt và thả hồn theo từng phím đàn, đôi môi cô mấp máy theo điệu nhạc của bản tình ca.
“Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố, đâu hay một hôm gió mùa thu”.
Mỗi lần cất lên lời hát này, Đan luôn cảm thấy một nỗi buồn man mác thấm đẫm vào tim  để rồi trong giây phút nghẹn ngào cô cứ để mặc cho những giọt nước mắt khẽ rơi. Có lẽ giờ này phố đã vắng, chỉ có ánh đèn phát ra từ những ô cửa sổ vuông vuông tựa như những đôi mắt sáng của màn đêm. Đan thèm lắm cái cảm giác khi được bước đitrong màn sương mờ ảo, nghe tiếng lá kêu sột soạt dưới chân và mùi hương hoa sữa ngọt ngào bay theo gió.Nhưng Đan biết cái cảm giác thân quen ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại.
Cửa phòng bật mở, một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi bước vào và nhìn Đan ái ngại:
“Khuya lắm rồi, cô Đan nên đi ngủ thôi.”
Bàn tay đan dừng lại trên phím đàn. Cô trả lời mà không quay đầu lại:
“Vú ngủ trước đi, cứ để mặc con.”
“Nhưng cô đã đàn như vậy từ chiều đến giờ rồi, ngồi lâu không tốt cho sức khỏe đâu, với lại…”
“Làm ơn đừng nói nữa! Vú đi đi.”
Đan hét lên thật to rồi gục đầu trên bàn phím khóc nấc.Bà vú sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
Ngoài kia, dưới gốc cây hoa sữa, Đông thoáng giật mình khi tiếng đàn đột nhiên ngưng bặt rồi thình lình vang lên môt âm thanh hỗn loạn. Đèn tắt và bóng cô gái biến mất trên rèm cửa sổ. Đông thở dài rồi chậm rãi bước đi trên con đường vắng trở về nhà.
Buổi sáng, bầu trời cao và trong, những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh thẳm. Nắng óng ánh và mượt mà như những sợi tơ, đường phố trải vàng lao xao lá rụng. Đông vẫn tiếp tục với công việc thường ngày, hi vọng hôm nay có nhiều khách để bù lại cho tiền sửa xe. Cái nghề xe ôm kể ra cũng lạ, nhiều khi hai ba khách lần lượt kéo tới cùng lúc, nhiều khi ngồi cả ngày cũng chả thấy bóng ma nào, thỉnh thoảng có một người thì cả hội xe ôm chạy lại giành giật, cãi vã rồi đánh nhau tóe khói để cướp khách. Người ta bảo muốn làm cái nghề này thì phải nhanh, lỳ và liều chính là vì vậy. Bình thường Đông không tham gia vào những chuyện lộn xộn như thế, anh chỉ chở khách vào buổi tối và chủ yếu là những cô gái làm ở quán ba, chỉ khi nào ban ngày không đi học thì anh mới chạy tớibến xe, trường học hoặc cổng bệnh viện đứng chờ.
Cả ngày trời Đông chỉ chở được có hai lượt khách, trong đó lại có một bà cụ lạc đường nên anh giúp không công.Đông mua ổ bánh mì để lấp cái bụng rỗng rồi lôi sách vở ra ngồi học dưới ánh điện đường trong công viên. Mười một giờ đêm anh đánh xe tới quán ba chở Nga, cô ấy là khách quen từ hồi anh mới vào nghề. Nga bước ra khỏi quán trong bộ váy ngắn củn cớn và nồng nặc mùi rượu. Cô mỉm cười với Đông:
“Hôm nay tôi uống hơi nhiều một chút.Không sao chứ?”
“Không sao, tôi quen rồi. Cô ngồi cho chắc vào.”Đông đưa nón bảo hiểm cho cô ta rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Anh ăn tối chưa? Hay chúng ta kiếm gì đó ăn đi, tôi trả tiền.”
“Tôi ăn rồi, lát nữa tôi còn có việc.”
“Việc gì, lại đi chở con nào giống tôi hả?”
Đông không trả lời, anh im lặng lái xe hết quãng đường còn lại.
Cái việc mà Đông nói chính là đứng dưới gốc cây hoa sữa để nhìn lên cửa sổ nơi Đan đánh đàn.
Đêm nay cũng giống như đêm qua, tiếng đàn cô vẫn cất lên giai điệu quen thuộc của bài  “Đêm nằm mơ phố”. Nhìn bóng cô in trên tấm rèm cửa, Đông có cảm giác như cô gái đó cũng có tâm trạng giống mình, cô đơn và lạc lõng. Có lẽ cô ấy từng có một khoảng thời gian tăm tối trong đời nên tiếng đàn của cô mới bi thương đến vậy.Nhưng cũng chính những giai điệu ấy lại làm cho tâm trạng mệt mỏi của Đông như được xoa dịu và vỗ về. Sương rơi mỗi lúc một dày, khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, đôi vai Đông ướt đẫm nhưng anh vẫn nhắm mắt và mơ màng theo từng nốt nhạc trầm bổng du dương, đến nỗi tiếng đàn đã ngưng và Đan đã vén tấm rèm cửa nhìn về phía anh mà Đông vẫn không hề hay biết.
Trong phòng, Đan lặng lẽ nhìn xuống gốc cây hoa sữa, cô chỉ định quan sát một chút phong cảnh của buổi đêm nhưng không ngờ lại thấy một chàng trai đang đứng bất động và hướng mắt về phía cửa sổ nơi cô đang ngồi. Bóng dáng cao gầy của anh ẩn hiện trong màn sương đẹp tựa trong tranh khiến Đan có chút ngẩn ngơ. Cô đột ngột cất tiếng gọi:
“Vú ơi!”
“Có chuyện gì vậy cô Đan?”Bà vú hớt hải chạy vào phòng.
“Vú nhìn xem có phải là ai đó đang đứng ở dưới kia không?”
Bà vú đi đến bên Đan rồi nhìn xuống.
“Phải rồi, hình như là một chàng trai. Cậu ấy đang nhìn về phía chúng ta.”
“Anh ấy là ai vậy nhỉ?”
Bà vú nhìn đôi mắt mơ màng của Đan rồi chép miệng:
“Chắc là người qua đường nghe tiếng đàn của cô nên dừng lại thưởng thức đó mà.”
“Nhưng con có cảm giác anh ấy đứng như vậy rất lâu rồi.”
“Ừ, cô Đan coi ngủ sớm đi, muộn rồi đấy!Mai chúng ta còn đến bệnh viện nữa.”
“Được rồi, vú ngủ trước đi. Con nhìn lát nữa rồi ngủ sau.”
Bà vú lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Ngoài đường, một cơn gió lạnh khẽ lướt qua khiến Đông giật mình, lúc này anh mới phát hiện cô gái kia đã vén rèm cửa và nhìn về phía anh tự bao giờ. Nhưng vì ở xa nên anh không thể thấy rõ được gương mặt của cô ngoài mái tóc dài khẽ lay động trong gió.Một thứ cảm xúc mơ hồ và lạ lẫm dội vào lòng Đông.Tim anh đập nhanh trong lồng ngực, Đông vội vàng nổ máy và chạy đi vì ngượng.
Những ngày sau đó, đêm nào Đông cũng đứng nhìn Đan qua tấm rèm cửa sổ và nghe tiếng đàn của cô.Cũng là bài hát đó nhưng Đông nghe mãi không biết chán, thậm chí anh còn cảm thấy như mình đang bị nghiện. Có đêm về trễ quá mười hai giờ, anh vẫn dừng lại dưới gốc cây hoa sữa như một thói quen, cứ tưởng rằng cô đã tắt đèn đi ngủ nhưng  không ngờ cô vẫn còn thức và đánh đàn cho anh nghe. Đông cảm tưởng như cô ấy đang đợi mình và anh khẽ sung sướng mỉm cười trong niềm vui nhỏ bé ấy.
Còn Đan, từ ngày Đông xuất hiện và đứng dưới gốc cây đó nhìn cô, Đan cảm thấy cuộc sống của mình có thêm chút ý nghĩa và tiếng đàn của cô cũng không còn cô đơn trong màn đêm tĩnh mịch vì ít ra nó cũng có người để chia sẻ những nỗi niềm riêng tư. Đan rất muốn được gặp gỡ và nói chuyện với người con trai đó nhưng cô không đủ dũng cảm để đối mặt với anh khi nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của mình. Làm sao anh có thể chấp nhận được khi biết người con gái đánh đàn hằng đêm cho mình nghe lại có một đôi chân không lành lặn. Có khi nào anh sẽ hoảng hốt và bỏ chạy khi nhìn thấy cô ngồi trên chiếc xe lăn với đôi chân trông chẳng khác nào hai que củi.Ý nghĩ đó khiến Đan giật mình sợ hãi. Chi bằng cứ để anh nghĩ mình là một cô gái xinh đẹp và đánh đàn hay chẳng phải tốt hơn sao.
Hai năm trước, Đan và bố mẹ bị tai nạn ôtô trên đường về thăm quê ngoại. Tai nạn thảm khốc ấy đã cướp mất hai người thân yêu nhất của cô, còn bản thân Đan thì phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại. Hồi đó, Đan gần như trở nên điên loạn và phải điều trị tâm lý trong một thời gian dài. Kể từ đó, cuộc sống của cô chỉ có mỗi cây dương cầm làm bạn, hằng đêm cô đều thả hồn mình theo những phím đàn để quên đi nỗi đau khổ và cô đơn.
Trong suốt hai năm qua, chưa bao giờ Đan ao ước mình có được một đôi chân bình thường như bao người khác hơn bây giờ. Cô chỉ muốn một lần được chạy thật nhanh trên đôi chân của mình để đến bên cạnh người con trai đó, vậy thôi.
Hôm nay Đông có một quyết định khá liều lĩnh.Anh muốn đến nhà để gặp Đan. Buổi sáng ở trên lớp anh cứ ngồi nghĩ ngợi mãi, muốn làm quen với cô mà không biết làm cách nào. Có khách sáo quá không nếu anh nói rằng mình chỉ muốn cảm ơn tiếng đàn của cô và hi vọng chúng ta có thể làm bạn.Hay cứ nói thật rằng anh đã yêu tiếng đàn của em mất rồi…và yêu luôn chủ nhân của nó nữa mặt dù bây giờ anh mới biết mặt em.Bao nhiêu ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu nhưng Đông vẫn chưa chọn được cách làm quen nào cho hợp lý.Thôi thì cứ làm liều vậy.
Buổi chiều Đông ra tiệm mua một bó hoa hồng và lái xe đến nhà Đan. Đây là lần đầu tiên anh đến đây vào ban ngày. Cơn gió chiều của mùa thu làm rơi rụng những chiếc lá vàng trên đường phố, hương hoa sữa phảng phất trong không khí làm êm dịu lòng người. Đông dừng xe và ngó nghiêng nhìn vào bên trong cánh cổng nhà màu trắng để rồi bất chợt thấy cô đang ngồi trong vườn, trên tay cô đang cầm một cuốn sách, mái tóc dài đen nhánh khẽ che lấy khuôn mặt hơi nghiêng của cô dưới ánh nắng chiều dần nhạt khiến Đông ngẩn người. Nhưng khi thấy cô đang di chuyển trên một chiếc xe lăn thì anh dường như chết sững.Dù có trí tưởng tượng phong phú đến cỡ nào thì Đông cũng không nghĩ rằng cô ấy là một người khuyết tật. Đột nhiên bánh xe của cô bị cuốn vào mớ dây leo dưới đất, Đan cố đẩy đi nhưng bánh xe vẫn đứng im một cách lỳ lợm.Giây phút đó Đông muốn chạy vào thật nhanh để giúp cô nhưng lí trí đã níu giữ anh lại.Họ không thể gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy được, nhất định cô sẽ cảm thấy mặc cảm và xấu hổ với anh.Anh cần phải tìm cách nào đó để khiến cô không phải bất ngờ.
Đan lấy cuốn sách đập mạnh vào hai chân của mình như để trút giận, cô gào thét và ôm đầu khóc toáng lên khiến bà vú trong nhà hớt hải chạy ra.
“Cô Đan à, đừng khóc nữa. Có tôi đây rồi!”
“Vú à, có phải là con rất vô dụng không? Con không muốn sống như thế này nữa, con thật sự không muốn sống nữa. Huhu…”
Bà vú ôm Đan vào lòng và vuốt nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.Đông đứng ngoài cổng chứng kiến mọi việc mà cõi lòng anh tê dại đi vì đau xót.
……
Đêm nay Đông vẫn đứng chờ để đón Nga như mọi hôm, nhưng Nga không ra khỏi quán ba một mình mà theo sau cô còn có mấy gã đàn ông cứ níu níu kéo kéo. Đông chau mày nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt không hài lòng.Rồi bất chợt anh thấy mấy gã đó nắm tóc Nga và tát vào mặt cô. Đông đỗ xe lại rồi chạy tới trước cửa quán.
“Các người dừng tay lại!”
“Ồ, thằng con trai vắt mũi chưa sạch này là người tình của em đấy à?” Một trong hai gã bóp lấy mặt Nga rồi cười to.
Nga nhìn Đông rồi hét lên:
“Anh đi đi, chuyện của tôi không nên can dự vào.”
“Còn muốn bảo vệ người tình nữa cơ đấy! Này chú em, muốn cứu cô ta ko? Thử thể hiện chút bản lĩnh xem nào.”
Nói rồi mấy gã còn lại xông vào Đông như hổ đói bắt mồi. Ban đầu Đông còn né và đánh trả được vài cú nhưng cuối cùng cũng đành nằm bẹp dưới mặt đường chịu trận. Mấy gã đó trút xong cơn điên thì kéo nhau bỏ đi. Nga vội chạy lại đỡ Đông:
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, vẫn còn đi được.”
“Xin lỗi.”
Đông đưa tay quệt máu trên khóe miệng rồi nhìn Nga:
“Tốt nhất là cô nên bỏ nghề và làm lại cuộc đời. Đêm nay cô bắt xe khác về đi, tôi không chở được.”
Đông băng qua đường và lái xe đi. Nga đứng nhìn theo anh với đôi mắt ngấn lệ: “Nếu tôi bỏ nghề và làm lại cuộc đời, liệu anh có chấp nhận tôi không?”
Đan sốt ruột kéo rèm cửa sổ nhìn xuống cả chục lần mà không thấy Đông đâu. Gần một giờ sáng, đèn đường đã tắt, ánh trăng chiếu xuống hàng cây hoa sữa tạo thành những cái bóng đổ dài sẫm màu trên mặt đất, hương hoa sữa nồng nàn tan trong không khí. Đan quyết định kéo tấm rèm lần cuối cùng và cô vui mừng nhìn thấy anh đang đứng đó, bàn tay anh giơ trên không trung và làm một kí hiệu gì đó nhưng Đan không nhìn rõ. Cô ước gì lúc này mình có thể chạy xuống thật nhanh và đến bên cạnh anh.Nhưng hai chân của cô…Đan bật khóc và kéo rèm cửa sổ lại.
Đông ngồi bệt xuống gốc cây mà nghe toàn thân ê ẩm.Tiếng đàn lại cất lên nhưng sao anh thấy buồn và đau thương quá đỗi.
“Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo, tay em lạnh mùa đông ngoài phố.
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng, đèn dầu khuya quán quen chờ sáng…”
Đông thật sự không biết phải làm gì với người con gái bên trong tấm rèm cửa kia. Anh yêu cô mặc dù cả hai vẫn chưa biết tên nhau và chưa một lần nói chuyện, và dẫu cho cô có là một người khuyết tật thì anh vẫn yêu cô, nhưng anh lại sợ sẽ khiến cô cảm thấy mặc cảm và xấu hổ bởi chính tình yêu của mình. Lẽ nào anh và cô chỉ có thể ngắm nhìn nhau từ xa như thế, chỉ muốn một lần được vuốt mái tóc dài của cô thôi mà anh cũng không thể nào chạm được.
Đối diện nhau nhưng sao lại cách xa muôn trùng.
Đông nhắm mắt lại để cho những giọt nước nóng hổi chảy dài xuống má.
“Vú à, con muốn gặp anh ấy.”
Bà vú ngạc nhiên nhìn Đan:
“Cô muốn gặp ai cơ?”
“Cái người hàng đêm vẫn nghe con đánh đàn ấy. Đêm nay vú có thể dẫn anh ấy vào nhà được không?”
“Hóa ra cái cậu đó đêm nào cũng đứng đó nghe cô đàn à?”
“Vâng ạ! Vú giúp con nhé?”
Bà vú bối rối nhìn vào hai chân Đan:
“Nếu gặp rồi, cô sẽ không sao chứ?”
Đan gật đầu với vẻ kiên định:
“Con đã chuẩn bị tinh thần rồi. Con chỉ muốn một lần được nói chuyện với anh ấy thôi.”
……
Đèn trong phòng vẫn sáng nhưng Đông không thấy bóng dáng thân quen của người con gái kia đâu. Có một nỗi lo lắng mơ hồ dần xâm chiếm lấy tâm trí của anh.Có lẽ nào hôm nay cô bị ốm?
Cánh cổng màu trắng kia bật mở, Đông nhìn thấy một người phụ nữ bước ra và tiến về phía anh:
“Cậu có phải là người vẫn đứng đây hàng đêm không?”
“Vâng ạ, nhưng bác là…” Đông ngập ngừng.
“Có lẽ hơi bất ngờ nhưng cô ấy muốn gặp cậu.Cậu vào nhà cùng tôi được chứ?”
Đông cảm giác tim mình muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. Nỗi xúc động xen lẫn niềm hạnh phúc khiến anh chao đảo. Cuối cùng cô ấy cũng dũng cảm gặp mặt anh rồi.Đông bước chân vào nhà mà cứ ngỡ như mình đang giẫm trên mây, người cứ lâng lâng bay bổng.
Bà vú dẫn anh lên căn phòng mà hằng đêm anh vẫn nhìn nó qua khung cửa sổ. Cô ấy ngồi đó, trên chiếc xe lăn, mái tóc dài buông xuống bờ vai ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn thẳng vào anh, đôi môi cô mím chặt như đang kìm nén tiếng nấc. Đông nở nụ cười và bước đến cạnh cô:
“Chào em, anh là Đông.Chúng ta làm quen với nhau nhé?Anh có thể biết tên em được không?”
Đan bật cười mà nước mắt tuôn như mưa:
“Đan đã đợi anh rất lâu rồi, Đông ạ!”
Thành phố Hồ Chí Minh ngày 28 tháng 11 năm 2014
Hoa Dã Quỳ